Tuyệt Sắc Lạc Vương Phi
Lạc Uyển Nhi sau khi đi đến Đông Bảo Các ngồi ăn gà hầm nổi tiếng thiên hạ. Còn có đi tửu lầu ngồi uống Bích Xuân Oa. Sau đó liền đến khách điếm Phỉ Giang ngồi nghe các đại hiệp nói truyện giang hồ. Nàng là còn muốn đi Vân Đình ngồi ngắm trăng. Nhưng Đông Phương Cửu Phong cuối cùng vẫn là không cho nàng đi. Vì lý do đã muộn rồi.
Trên đường trở về Lạc Uyển Nhi không khỏi buồn bực: “Ta ở trong phủ đã sớm chán nản đến mọc rêu, ngươi mới chỉ cùng ta đi chưa đầy một canh giờ đã liền muốn trở về. Hay như thế này, nếu như ngươi mệt có thể trở về trước, ta một lúc nữa sẽ về sau”
Đông Phương Cửu Phong tối hôm nay cùng nàng đi dạo phố quả thực rất vui. Hắn cũng không muốn là làm nàng cụt hứng. Nhưng bây giờ đã thực sự là rất muộn rồi nên hắn không thể làm khác đươc: “Đợi khi nào ta xử lý xong mọi việc sẽ cùng nàng đi ngao du ba ngày ba đêm”
Lạc Uyển Nhi liếc nhìn hắn nói: “Ngươi khi nào mới là xử lý xong mọi việc chứ”
Đông Phương Cửu Phong tiến đến nắm tay Lạc Uyển Nhi: “Vì vậy nàng mới phải giúp ta, nếu như xử lý xong việc của Ti Quốc ta lập tức đưa nàng đi ngao du một chuyến”
Lạc Uyển Nhi bĩu môi, gạt tay hắn ra: “Nói phải giữ lời”
Đông Phương Cửu Phong nhìn nàng cười ôn nhu: “Tuyệt đối giữ lời”
Lạc Uyển Nhi nhìn Đông Phương Cửu Phong ôn nhu như vậy bất giác đứng một chỗ si gốc nhìn hắn. Đông Phương Cửu Phong lúc này có vẻ rất hài lòng trước bộ dạng hiện giờ của Lạc Uyển Nhi hắn cao giọng nói: “Được rồi mau trở về. Nàng không phải là muốn đứng mãi ở đây ngắm ta chứ”
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Cửu Phong, Lạc Uyển Nhi lúc này mới giật mình bị kéo về thực tại. Không phải chứ nàng vừa rồi lại thấy hắn bộ dạng như vậy nhìn rất soái, liền nảy sinh suy nghĩ xấu. Nàng vẫn là không được có suy nghĩ như vậy nữa, không nên không nên nha
“Nàng muốn ngắm ta liền trở về cho nàng ngắm”
Lạc Uyển Nhi liếc nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì vậy ai ngắm ngươi”. Nói rồi nàng liền tiến lên đi ở phía trước
Đông Phương Cửu Phong cùng Lạc Uyển Nhi đi được vài bước. Bỗng chốc hắn dừng lại, trên mặt nở một nụ cười thần bí: “Ra đi”
Lạc Uyển Nhi thấy hắn nói như vậy liền nhìn xung quanh vẫn là không thấy bóng dáng ai cả. Nàng liền nhìn hắn ánh mắt khó hiểu, cẩn trọng đi đến ghé sát vào tai hắn hỏi: “Có phải là có thích khách hay không”
Đông Phương Cửu Phong nhìn Lạc Uyển Nhi cười nói: “Nếu là thích khách đã sớm ra tay”
Lúc này một thân ảnh nhanh nhẹn mặc y phục màu trắng từ trên mái nhà nhảy xuống. Lạc Uyển Nhi lúc đầu nhìn qua còn tưởng là một mĩ nhân. Nhưng khi hắn tiến đến gần chỗ nàng, Lạc Uyển Nhi mới biết hắn là một nam nhân. Nhưng bất quá nam nhân trước mắt quá yêu mị. Dáng người thanh mảnh thư sinh, ánh mắt linh hoạt có nét cười. Đôi môi kia thật giống như là kẹo hồ lô đường. Đây phải nói là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, cực phẩm tiểu thụ trong cực phẩm tiểu thụ. Nàng trong đầu liền có suy nghĩ nếu như hắn cùng Đông Phương Cửu Phong ở một chỗ. Không biết tiểu mãnh cường kia sẽ là cho tiểu thụ trước mắt biến thành bộ dạng như thế nào a
Nam nhân vừa mới nhảy xuống từ trên mái nhà xuống nở nụ cười hòa ái với Đông Phương Cửu Phong: “Đại ca huynh võ công ngày một cao nha. Ta mỗi lần đi theo đều là nín thở không nghĩ huynh lại phát hiện rat a sớm đến như vậy”
Đông Phương Cửu Phong nhìn người trước mắt cười khinh bỉ: “Ta vốn là cũng chưa có phát hiện ra ngươi. Nhưng bất quá mùi hương kia vẫn là đi theo ta từ lúc ra ngoài vương phủ đến bây giờ”
Lạc Uyển Nhi thử đến gần nam nhân trước mắt hít hít vài cái. Một lúc sau mới gửi thấy mùi hương hoa bách hợp nhàn nhạt trên người hắn. Trong lòng nàng không khỏi càng thêm khâm phục Đông Phương Cửu Phong bất giác trong miệng nói nhỏ: “Đúng là thính như cẩu”. Lời nói của nàng tuy là nhỏ nhưng đối diện với hai đại nam nhân võ công cao cường trước mặt này một lời của nàng nghe không sót một từ nào.
“Ha ha đại ca đây chính là vương phi của huynh sao. Lời nói quả thật rất thẳng thắn nha”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt băng lãnh nhìn người đang cười trước mặt này: “Dương Lam Tiêu ngươi có phải hay không là không có chuyện gì làm liền đi tìm nữ nhân phải không. Dạo gần đây Ti Quốc là đang có ý khiêu chiến với nước ta có lẽ ta nên bảo với hoàng thượng dao cho ngươi một ít công việc để làm”
Dương Lam Tiêu nghe thấy Đông Phương Cửu Phong nói như vậy liền cười ha ha như muốn lấy lòng hắn: “Đại ca huynh biết đệ từ nhỏ là đã không muốn quan tâm chuyện quốc sự, nay huynh lại nói như vậy thật không khỏi làm cho tiểu đệ này thương tâm nha. Còn có để bây giờ là đang theo đuổi một tiểu cô nương nha, người ta còn cảm thấy không có đủ thời gian cho nàng, huống chi là việc quốc sự”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Lam Tiêu: “Ta là nghe người trong kinh thành đồn đại đại hoàng tử là thích một cô nương ở Tiên Cảnh Lâu ngay khi từ lúc nàng ta tiến vào Tiên Cảnh Lâu liền rất hào phóng bỏ ngân lượng cho nàng ở đó không bị quấy dầy. Đại hoàng tử muốn chuộc thân cho nàng ấy nhưng nàng ấy có nói môt câu. Câu nói này lại khiến cho người dân Nhật Quang Quốc một phen bất ngờ”
Lạc Uyển Nhi lúc này càng thêm tò mò nói chen vào: “Nàng ta nói cái gì?”
Đông Phương Cửu Phong nhìn nàng cười nói: “Nguyên văn câu nói đó được truyền trong Nhật Quang Quốc không thiếu một chữ. Có chết cũng không muốn vào cung. Vào cung không bằng ở lại thanh lâu đây sống an nhàn. Còn có ta xem đại hoàng tử đây bộ dạng giống như một tiểu thụ. Ta là nghi ngờ hắn có thể đáp ứng được nhu cầu của ta hay không”
Lạc Uyển Nhi nghe xong câu này cười không ngớt, nàng thật sự là muốn gặp vị cô nương kia. Vì nàng ta thật sự là có suy nghĩ giống y hệt nàng
Dương Lam Tiêu nhìn Đông Phương Cửu Phong một bộ mặt lúc này hết sức xấu hổ. Nhưng hắn vẫn là cao giọng nói: “Đại ca nàng ấy thật sự rất đặc biệt nha”
“Ta thấy chỉ vì câu nói nàng ta là không muốn vào cung mà có thể khiến cho đại hoàng tử từ bỏ vương vị, ta cũng thấy nàng ta thật sự bản lĩnh đễn nhường nào”
Dương Lam Tiêu gương mặt đỏ vì ngượng ngùng: “đại ca…ta là không phải vì nàng mới từ bỏ vương vị…huynh cũng biết ta là từ nhỏ đã không thích chốn thị phi đó mà”
Đông Phương Cửu Phong liếc nhìn Dương Lam Tiêu một cái sau đó liền cùng Lạc Uyển Nhi rời đi. Dương Lam Tiêu thấy vậy vội vàng chạy theo hắn nói: “Đại ca ta lần này trở về là phụ hoàng không có biết. Nên muốn ở lại chỗ huynh một thời gian”
Đông Phương Cửu Phong không cần suy nghĩ nhiều trực tiếp trả lời: “Không thể được”
“Đại ca huynh giúp ta đi, ta còn không muốn vừa trở về đã bị bắt đi giải quyết quốc sự nha’
Đông Phương Cửu Phong vẫn giữ khuôn mặt vững vàng tiến về phía trước không nói gì. Lạc Uyển Nhi thấy Dương Lam Tiêu quả thật là rất đáng thương, liền rất nghĩa khí nói giúp hắn với Đông Phương Cửu Phong: “Vương gia ngươi có phải hay không là nên giúp người ta, vương phủ của ngươi nhiều phòng như vậy có cần keo kiệt với hắn như vậy không”
Dương Lam Tiêu thấy Lạc Uyển Nhi đã lên tiếng giúp mình, liền trưng ra một bộ mặt đáng thương nhất hướng Đông Phương Cửu Phong cầu cạnh: “Đại ca huynh cũng thấy đại tẩu là thấy ta đáng thương. Người có phải là muốn làm trái ý đại tẩu hay không”
Đông Phương Cửu Phong nhìn hướng Lạc Uyển Nhi đã thấy nàng một bộ mặt nhăn nhó, hắn cũng không muốn chỉ vì tiểu tử kia mà làm cho nàng không hợp ý: “Cho ngươi ba ngày, sau đó phải trở về hoàng cung xử lý việc triều chính”
Dương Lam Tiêu bày ra một xụ mặt xuống nói: “Đại ca, ta đã biết”
Sáng ngày hôm sau khi Đông Phương Cửu Phong đã vào triều. Lạc Uyển Nhi lại cảm thấy chán nản liền nảy sinh ý nghĩa muốn đi tìm Dương Lam Tiêu kia. Khi sang đến phòng của hắn thì thấy hắn quần áo đã chỉnh tề như là muốn đi đâu đó. Lạc Uyển Nhi thấy vậy liền hỏi hắn: “Ngươi là định đi đâu vậy”
Dương Lam Tiêu thấy Lạc Uyển Nhi đến tìm mình sớm như vậy liền nở nụ cười hoàn mĩ nhất: “Đại tìm ta có việc gì”
“Cũng không có việc gì ta là muốn tìm ngươi nói chuyện thôi, ngươi có việc phải đi a”
“Đại tẩu đúng vậy a. Ta bây giờ phải đến Tiên Cảnh Lâu gặp khanh khanh”
Lạc Uyển Nhi nghe hắn nói như vậy liền nảy sinh ra ý nghĩ: “Có thể cho ta theo cùng hay không. Ta ở trong vương phủ đã là chán muốn chết rồi”
Dương Lam Tiêu cũng ý e ngại nhìn Lạc Uyển Nhi, vì hắn biết là một nữ tử đến đó là không tiện: “Đại tẩu việc này…”
Lạc Uyển Nhi thấy Dương Lam Tiêu ấp úng như vậy cũng hiểu hắn là e ngại điều gì liền nói luôn: “Ngươi không cần phải lo ta sẽ cải trang thành nam nhân”
Dương Lam Tiêu thấy vẫn là không hợp lý đứng nhìn Lạc Uyển Nhi nhíu mi như đang suy nghĩ
“Ngươi đừng quên ngày hôm qua ta đã giúp ngươi ở lại vương phủ nha…Vả lại đưa ta đi có thể ta sẽ giúp cho ngươi cùng vị cô nương kia được thì sao”. Lạc Uyển Nhi nhìn Dương Lam Tiêu cười thần bí
Dương Lam Tiêu nghe người ta nói sẽ giúp hắn cùng với nữ nhân trong lòng kia không khỏi sung sướng liền rất sảng khoái mà đáp ứng: “Được đại tẩu ta dẫn người cùng đi”
Lạc Uyển Nhi vui sướng: “Ngươi đợi ta, ta liền đi thay y phục”
Hai ngươi hai nam tử đi ra khỏi kinh thành mọi người trong thành đều như dừng lại mọi hoạt động của mình. Nam nhân thấy hai người như chói mắt, nữ nhân thấy hai người là một dạng không dám nhìn. Cái gọi là sự yêu mị đến bức người tức là hai nam nhân một người y phục màu trắng đôi môi luôn nở nụ cười. Một người y phục màu xanh ánh mắt là muôn phần linh hoạt. Thiếu nữ thấy Dương Lam Tiêu luôn là ánh mắt ngưỡng mộ. Thiếu nam thấy Lạc Uyển Nhi luôn là ánh mắt căm ghét. Đúng vậy chính là căm ghét. Bởi vì sao, chính vì mọi ánh mắt thu hút của nữ nhân luôn đặt trên người hai tiên nhân kia.
Lạc Uyển Nhi thấy một cô nương đang nhìn hai ngươi không chớp mắt đến nỗi làm rơi chiếc khăn xuống đường mà không phát giác. Lạc Uyển Nhi tiến đến nhắt khăn lên đưa trước mặt nữ nhân đó: “Cô nương người làm rơi”
Nữ nhân thấy một bộ dạng như thiên tiên của Lạc Uyển Nhi tiến sát về phía mình. Vội sợ hãi chạy đi: “A…”
Lạc Uyển Nhi cũng chẳng hiểu gì quay lại nói với Dương Lam Tiêu: “Nàng ta sao vậy?”
Dương Lam Tiêu một bộ mặt ngây ngốc nhìn nàng: “Ta cũng không biết nữa”
Tiên Cảnh Lâu sáu mươi ba vị cô nương còn ở độ tuội mười lăm mười sáu. Tiên Cảnh Lâu tên rất xứng đáng với cái tên của nó. Các cô nương ở đây đều là được tuyển chọn rất gắt gao, để vào được nơi đây có lẽ còn khó hơn là cả tuyển cung tần vào cung. Sáu mươi ba vị cô nương nam nhân khắp kinh thành nghe qua danh của Hồ Điệp Phù cô nương thứ sáu mươi ba mới được tiến vào đều là một dạng sợ hãi không dám đến gần. Vậy mà đại hoàng tử chính là thế tử đã được ngầm định sẵn làm vua của một nước, lại vì nàng mà từ bỏ vương vị, không sợ lời thị phi ngày ngày đến Tiên Cảnh Lâu để nhìn thấy dung nhan của người đẹp
Ma ma ở Tiên Cảnh Lâu nhìn thấy Dương Lam Tiêu đã quen than từ rất lâu rồi. Bà ta nhìn thấy đại hoàng tử như là nhìn thấy thần tài đến. Chính bởi vì hai tháng nay hắn đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào nơi đây, ước chừng mỗi lần hắn vung tay là một tuần bà ta không phải làm gì. Khiến a ma này mỗi lần gặp Hồ Điệp Phù cũng phải hướng cô nương đó cám ơn và kiêng kị vài phần: “Đại hoàng tử Điệp Phù cô nương là đang ở trên đợi ngài a”
Dương Lam Tiêu biết điều bà ta nói đều là lấy lòng hắn nhưng hắn cũng hết sức vui mừng khi nghe thấy là nàng đang đợi hắn. Rất không keo kiệt mà vung tay đưa cho bà ta một nghìn lượng. Ma ma mập mạp thấy ngân lượng ánh mắt híp lại thành một đường chỉ vội vàng đưa tay nhận lấy. Sau đó nhìn thấy Lạc Uyển Nhi ở phía sau: “Ai nha vị công tử này đây là bằng hữu của đại hoàng tử sao”
“Ma ma không còn việc của người, ngươi lui đi”
Ma ma biết mình là đã nhiều lời nên thức thời rút lui: “a ha ha ta biết. Điệp Phù cô nương hôm nay là rất lóng nòng đợi người nha”
Căn phòng của Hồ Điệp Phù là một căn phòng ở lầu cao nhất, lầu thứ tư. Cả cái lầu thứ tư này chính là chỉ xây lên dành cho Hồ Điệp Phù ở. Lạc Uyển Nhi leo đến lầu thứ tư đã cảm thấy thấm mệt. Quay sang nhìn Dương Lam Tiêu vẫn là đang cười rất tươi tỉnh, nóng lòng bước về phía căn phòng đằng kia: “Dương Lam Tiêu trước đây ta có đến đây có nhớ là chỉ có ba lầu thôi mà. Sao bây giờ lại là…”
“Đại tẩu ta chính là dành riêng lầu này cho khanh khanh a”
“Ai Điệp Phù cô nương kia chính là có phúc nha. Ta ngay cả một lượng cũng không có đây”
“Đại tẩu sao nói như vậy được. Đại ca để tẩu ở Chính Phong Phòng chính là cho tẩu mọi thứ rồi còn gì”
Lạc Uyển Nhi trong lòng thầm nghĩ thà hắn cứ trực tiếp đưa cho nàng ngân lượng so với ở Chính Phong Phòng còn hơn. Phòng của Hồ Điệp Phù đều là màu tím. Lúc hai người bước vào phòng thì thấy một cô gái đang ngồi cheo leo bên cửa sổ, nàng ta mặc một bộ y phục rất quái dị. Đúng vậy chính là quái di nhưng Lạc Uyển Nhi lại thấy rất quen thuộc bởi vì bộ y phục này có thiết kế giống y hệt như bộ quần áo ngủ của nàng ở hiện đại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...