Tuyệt Sắc Lạc Vương Phi


Đông Phương Cửu Phong vừa nói xong thì một nữ nhân gương mặt sợ hãi e dè bước vào. Nhìn đến phía bên giường Đông Phương Cửu Phong là đang đặt tay lên vai Lạc Uyển Nhi khiến nữ nhân mới vào không khỏi e thẹn cùng ngại ngùng
Lạc Uyển Nhi nhìn nữ nhân trước mặt không khỏi quen thuộc. Sau đó lại quay sang nhìn Đông Phương Cửu Phong. Rồi lại nhìn nữ nhân trước mặt: “Châu Nhi”
Châu Nhi nghe thấy giọng nói của nữ nhân trước mặt rất quen thuộc nhưng nhìn qua vẫn là không có quen biết. Nàng ta lại không biết phải làm gì chỉ sợ hãi nói nhỏ: “Vương phi biết ta”
Lạc Uyển Nhi giờ mới nhớ ra mình trước mặt nàng đang chính là nữ nhi. Chẳng trách nàng ta lại không nhận ra được. Nàng bây giờ xấu tính muốn trêu chọc Châu Nhi một chút
“Ta đương nhiên biết ngươi…”
“Vương phi biết ta?”. Châu Nhi ánh mắt nghi hoặc hỏi lại
“Ngươi chính là người được vương gia nhìn trúng…Muốn ngươi ở lại trong phủ hầu hạ vương gia”
Châu Nhi nghe Lạc Uyển Nhi nói như vậy đứng không vững sợ hãi lắp bắp nói không thành câu: “Hầu hạ…Vương…vương gia sao”
Đông Phương Cửu Phong liếc nhìn Lạc Uyển Nhi ánh mắt sắc lạnh. Lạc Uyển Nhi thấy như vậy cũng biết điều không có nói gì nữa
“Ta đưa ngươi về đây chính là để hầu hạ nàng”. Đông Phương Cửu Phong nói rồi rời đi
“Thôi được rồi không muốn đùa với ngươi nữa”
Châu Nhi đang quỳ ở dưới đất ánh mắt sợ sệt nói: “Vương phi người nói như vậy là sao”
“Ngươi vẫn còn chưa nhận ra ta sao”

Châu Nhi hướng ánh mắt đến phía Lạc Uyển Nhi một chút rồi lại cụp mắt xuống: “Chuyện này…có một chút quen mặt…Nhưng ta làm sao có thể quen biết được vương phi cơ chứ”
“Chỉ một chút quen mặt thôi sao”
“Vương phi ý của người là sao”
Lạc Uyển Nhi khẽ cười nhắc lại cho Châu Nhi: “Trong Tiên Cảnh Lâu, miếng ngọc bội này ngươi còn nhớ”. Lạc Uyển Nhi khẽ đung đưa miếng ngọc bội của Đông Phương Cửu Phong trước mặt nàng”
Châu Nhi nhìn thấy miếng ngọc bội thì hốt hoảng: “Vương phi…người…người chính là vị công tử ngày hôm đó”
“Ai nha Châu Nhi ngươi cũng thật là nhanh quên nha”
“Vương phi tại khi đó người nữ cải nam trang…ta nhất thời không thể nhận ra”
“Thôi được rồi. Mấy hôm nay ta không thể đến Tiên Cảnh Lâu ngươi ở đó có xảy ra chuyện gì hay là không”
Châu Nhi lúc này vội vàng quỳ xuống: “Vương phi ơn cứu mạng này của người Châu Nhi nguyện làm trâu làm ngựa cho người”
Lạc Uyển Nhi thấy Châu Nhi tự nhiên quỳ xuống mặt đất vội vàng đỡ nàng dậy khó hiểu nói: “Mau đứng dậy, ta có cứu ngươi một mạng sao”
Châu Nhi gạt nước mắt kể lại: “Vương phi mấy ngày trước người không có đến chỗ của Châu Nhi ta lại cứ tưởng người là đã thất hứa rồi. Đến ngày thứ ba ma ma bắt ta phải tiếp khách ta liền không chịu muốn tự tử. Thì có một người đến nói muốn đưa ta ra khỏi nơi đó. Sau đó ta có hỏi người đó là ai thì hắn liền đưa ta đến nơi này”
“Ta cũng không biết chuyện này, nhưng tốt quá rồi ngươi từ nay cứ ở lại nơi đây trò chuyện cùng với ta”
“Vương phi ta không thể ở không trong vương phủ được, ta nguyện làm tỳ nữ hầu hạ người”

“Châu Nhi không cần như vậy đâu”
“Vương phi không thể được hãy cho ta được báo đáp ơn cứu mạng của người”
Sau khi đùn đẩy qua lại cuối cùng Châu Nhi cũng ở lại trong vương phủ với thân phận làm một nô tỳ. Lạc Uyển Nhi vô tâm cuối cùng cũng nghĩ đến một chuyện người cứu Châu Nhi ra khỏi thanh lâu không ai khác chính là Đông Phương Cửu Phong. Nàng dù gì cũng không phải là người lấy oán báo ơn. Hắn đã giúp nàng một việc lớn như vậy nàng cũng phải tỏ một chút thành ý đối với hắn.
Nàng sau khi đã làm xong lễ vật thì một lúc sau Đông Phương Cửu Phong tiến đến Chính Phong Phòng Lạc Uyển Nhi đã ngồi ngay ngắn ở trên giường ánh mắt thân thiện nhìn hắn mỉm cười. Đông Phương Cửu Phong thấy nàng tự nhiên cười với mình không khỏi giật mình có suy nghĩ có phải hay không là vào nhầm phòng. Hắn nhìn nàng ánh mắt nghi hoặc nói: “Nàng sao vậy”
Lạc Uyển Nhi không hiểu ý hắn muốn hỏi nàng cái gì nhưng nàng là vẫn cười nói với hắn: “Ta không sao”
Đông Phương Cửu Phong nhìn nàng một cái rồi tiến đến phía bàn ngồi xem tấu chương, nhỏ giọng nói: “ừ”
Lạc Uyển Nhi bước chân không được ổn định tiến về chiếc bàn hắn đang ngồi vẫn là nở nụ cười hòa ái, trên tay còn có cầm theo một đĩa bánh rất bắt mắt: “ngươi đã ăn tối chưa”
Đông Phương Cửu Phong nhìn đĩa bánh trên tay Lạc Uyên Nhi nghi hoặc nói: “Bây giờ vẫn chưa tối”
Lạc Uyển Nhi trong lòng thầm rủa Đông Phương Cửu Phong nhưng ngoài mặt vẫn là nở nụ cười thân mật: “A…đây chính là bánh ngọt do ta làm, ngươi có muốn ăn không”
Đông Phương Cửu Phong đặt cây bút xuống bàn trầm giọng nói: “Nàng muốn hạ độc ta”
Lạc Uyển Nhi nghe hắn nói câu này như muốn lập tức đem đĩa bánh úp lên mặt của hắn nhưng nàng vẫn là phải kìm chế, phải kìm chế. Hắn dù gì cũng đã giúp nàng chuyện của Châu Nhi dù chỉ là một đĩa bánh đối với hắn không đáng là gì, nhưng nàng dù sao cũng đã bỏ hết cả nửa ngày để làm cho hắn. Coi như đây chính là trả món nợ ân tình này: “Ai nha không có…Đây chính là bánh quế hoa, cái này là do ta tự tay làm….Ta ăn hết rồi, còn thừa vài cái muốn mang đến cho ngươi…Cái này chỉ là còn thừa thôi”
“Cái này tự tay nàng làm”
“Đúng vậy a.”

Đông Phương Cửu Phong lấy một miếng bánh đặt trên đĩa đưa vào miệng nhai, một lúc sau thấy hắn nhăn mặt nói: “Bánh này rất mặn”
Lạc Uyển Nhi thấy Đông Phương Cửu Phong khuôn mặt khó coi như vậy vội vàng lấy trên đĩa cắn một miếng: “Không phải chứ, rất vừa miệng mà”
“Nhưng ta thấy rất mặn”
Lạc Uyển Nhi hướng chiếc bánh trên tay Đông Phương Cửu Phong giành lấy đưa lên miệng cắn một miếng lại nghi hoặc nói: “Rất ngon mà”
Đông Phương Cửu Phong thấy nàng hành động như vậy phi thường vừa ý: “Đúng vậy rất ngon, nhưng nàng vừa nói nàng đã ăn rất nhiều, số bánh này chính là thừa mới mang đến cho ta. Đến việc bánh mặn hay không mặn nàng cũng không dám khẳng định phải nếm thử sao”
Lạc Uyển Nhi nghe Đông Phương Cửu Phong nói như vậy liền cứng họng khó khăn mới nghĩ ra được một lý do: “Đây…đây chính là khẩu vị mỗi người khác nhau ta là muốn nếm thử trước mặt ngươi để cho ngươi biết bánh này rất là ngon”
“Nàng không muốn thừa nhận, vậy cũng được thôi. Nhưng có một điều ta muốn nói với nàng”
“Ngươi muốn nói cái gì”
“Đơn giản nàng vừa ăn miếng bánh của ta… trên đó là có độc”
Lạc Uyển Nhi nghe Đông Phương Cửu Phong nói như vậy thì bật cười ha ha. Nàng lúc thấy Đông Phương Cửu Phong ăn miếng bánh không có hành động lạ gì, nói gì đến hạ độc. Chỉ là lừa nàng mà thôi: “Trúng độc sao, ha ha”
Đông Phương Cửu Phong nhìn nàng khẽ cười: “Nàng không tin, bây giờ nàng có phải cảm thấy ngực có một chút đau”
Lạc Uyển Nhi ngừng cười một lúc bắt đầu cảm nhận, hơi hốt hoảng nói với Đông Phương Cửu Phong: “Có một chút”
Đông Phương Cửu Phong lại tiến gần đến Lạc Uyển Nhi nhỏ giọng: “Miệng tương đối mỏi”
“Đúng…vậy”
“Trong người có cảm giác hoang mang”

Lạc Uyển Nhi ánh mắt đáng sợ nhìn Đông Phương Cửu Phong: “Ngươi…ngươi sao lại biết”
“Đây chính là Khẩu Tâm Độc, không màu, không mùi. Người trúng loại độc này nếu nói dối sẽ lập tức mất mạng. Còn có muốn bảo toàn tính mạng nội trong nửa canh giờ không được nhúc nhích, không được nói dối. Nếu không da thịt sẽ từ từ tróc ra, cuối cùng… mất máu mà chết”
Lạc Uyển Nhi nghe thấy ngữ khí của Đông Phương Cửu Phong như vậy cũng thấy sợ hãi. Cái gì mà da thịt tróc ra, cái gì mà mất máu mà chết. Thật sự là đáng sợ. Lạc Uyển Nhi tay vẫn cầm đĩa bánh không dám nhúc nhích. Ánh mắt hoảng sợ nhìn Đông Phương Cửu Phong: “Ngươi…mau cho ta thuốc giải”
“Thuốc giải, ta đương nhiên có, nhưng nàng phải cho ta lý do tại sao ta lại phải cho nàng”
“Ngươi…ngươi…chính là nếu ta chết sẽ không có ai trả nợ cho ngươi”
Đông Phương Cửu Phong ánh mắt có vẻ không hài lòng nói: “ta không chấp nhận lý do đó”
Lạc Uyển Nhi liếc mắt thấy Đông Phương Cửu Phong muốn đi ra ngoài vội vàng lớn tiếng gọi lại: “Đông Phương Cửu Phong ngươi muốn gì”
Đông Phương Cửu Phong quay lưng về phía Lạc Uyển Nhi trong lòng không khỏi thú vị: “Rất đơn giản nàng chỉ cần nói thật cho ta biết”
“Được, ngươi hỏi cái gì ta đều nói thật cho ngươi”
Đông Phương Cửu Phong tiến về phía chiếc ghế ngồi đối diện nàng nói: “Nếu nàng không nói thật, độc sẽ phát tác, đến lúc đó…ta có thuốc giải cũng không thể chữa trị được”
Lạc Uyển Nhi nghe hắn nói như vậy trái tim nhỏ bé không ngừng đập loạn: “Ngươi…trước hết có thể đưa ta ngồi lên giường thoải mái có được hay không”
Đông Phương Cửu Phong hướng nàng cười bỉ ổi nói: “Muốn ta đưa nàng lên giường”
Lạc Uyển Nhi hối hận vì lúc nãy còn cho rằng hắn là người tốt, muốn làm bánh báo đáp hắn không ngờ hắn bây giờ không khác gì cầm thú: “Ngươi đê tiện…Chân của ta bây giờ rất đau…Ngươi không đưa ta ngồi thoải mái ta chỉ sợ không chết vì độc phát cũng chết vì đau chân”
Đông Phương Cửu Phong lúc này mới nhớ ra chân của nàng vẫn là chưa khỏi hẳn. Hắn đưa tay ôm nàng ngồi vào lòng khẽ nói: “Người của ta so với giường thoải mái hơn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui