Lạc Uyển Nhi được ma ma đưa vào một căn phòng ở lầu hai. Căn phòng này nhìn qua cũng không phải là lớn, nhưng bất quá nó còn lớn hơn phòng ở vương phủ của nàng. Khiến cho nàng không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ mình còn không bằng…Ai nha không nghĩ nhiều. Hôm nay đã mất năm trăm lượng bạc trắng vậy phải hảo hảo hưởng thụ
“Đại gia đây chính là phòng của Châu Nhi cô nương”. Ma ma nói với Lạc Uyển Nhi nhưng lại hướng ánh mắt sắc nhọn đến phía Châu Nhi
Sau khi ma ma rời đi. Châu Nhi mới rụt rè tiến đến phía nàng. Lạc Uyển Nhi nhìn qua nữ nhân trước mắt một lượt đánh giá, nàng nhìn qua cũng cỡ bằng tuổi nàng hiện tại khoảng mười tám tuổi. Đôi mắt long lanh có vẻ như đang rất hoảng sợ. Đây cũng là một mỹ nhân
“Công tử người…ta mời người uống rượu”
Lạc Uyển Nhi mười tám tuổi đánh giá nữ nhân trước mặt với con mắt của tuổi thứ hai mươi ba. Đây chắc chắn là lần đầu tiên của nàng ấy. Nên mới có vẻ ngượng ngùng như vậy. Cũng may cho nàng ta hôm nay gặp được nàng
“Ta không uống rượu”
“Vậy…”Châu Nhi có vẻ hoảng sợ, chân tay lóng ngóng không biết phải làm gì
Lạc Uyển Nhi nhìn thấy nàng như vậy vừa buồn cười vừa tội nghiệp nói: “Được rồi nàng ngồi xuống trò chuyện cùng ta”
Châu Nhi trước khi ngồi xuống có dịch chiếc ghế của mình cách xa Lạc Uyển Nhi một chút. Hành động này không thể qua được ánh mắt của Uyển Nhi: “Nàng tên gì, tại sao lại lưu lạc đến nơi này”
“Ta gọi là Đỗ Lam Châu, ta là…bị mẹ kế lừa bán đến đây”
Lạc Uyển Nhi nghe nữ nhân trước mặt lại có cùng hoàn cảnh như mình trong lòng không khỏi dâng lên tia cảm thông cùng tức giận thay cho nàng. “Vậy tại sao nàng lại bị mẹ kế bán”
Châu Nhi nhìn qua một lượt Lạc Uyển Nhi rồi gạt nước mắt nói: “Cha ta vì thiếu nợ của bằng hữu không có tiền trả liền muốn gả ta cho họ. Ta không đồng ý liền rời đi. Nhưng đi được nửa đường bị mẹ kế bắt lại. Tỉnh dậy đã thấy ở trong nơi này”
Lạc Uyển Nhi tức giận đập bàn nàng cũng là bị mẹ kế đuổi, nhưng bất quá kết quả lại xuyên qua. Nàng hướng ánh mắt đến Châu Nhi như tìm được vị bằng hữu cùng hoàn cảnh: “Châu Nhi cô nương, nàng có muốn thoát khỏi đây”
Châu Nhi nghe thấy Lạc Uyển Nhi nói như vậy liền từ trên ghế quỳ xuống đất dập đầu với nàng: “Công tử nếu giúp ta rời khỏi đây ta nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử”
“Được rồi, được rồi đứng dậy đi” Lạc Uyển Nhi đưa tay đỡ lấy Châu Nhi
“Nhưng tiền chuộc ta ra khỏi đây là…Mười vạn hoàng kim”
“Mười vạn hoàng kim?” Lạc Uyển Nhi hét lớn
Châu Nhi lại hướng ánh mắt u buồn nhỏ giọng nói: “Đúng vậy”
Lạc Uyển Nhi tính toán một chút. Trước đây nàng định trong vòng một tháng sẽ rời khỏi vương phủ. Nhưng bây giờ muốn cứu người lại đành phải ở lại đó một thời gian: “Được rồi nàng cứ ở đây đợi ta một thời gian, ta nhất định sẽ chuộc nàng ra”
Châu Nhi lại một lần nữa quỳ xuống: “Đại ân đại đức này của công tử, ta đây nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người”
“Được rồi mau đứng dậy đi, không cần phải khách sáo”
Lạc Uyển Nhi định rời đi, lúc đi qua căn phòng bên cạnh lại thấy cửa không đóng chỉ khép hờ. Nàng tò mò muốn xem trong đó có cái gì, liền ghé mắt vào xem. Trong phòng có ba vị nam nhân cùng với bốn nữ tử. Nam nhân ngồi ở chính giữa kia chính là Đông Phương Cửu Phong. Nàng trong lòng thầm nghĩ: Qủy sai kia trong phủ còn có bốn vị phu nhân xinh đẹp đang chờ hắn, vậy mà hắn lại ở đây vui vui vẻ vẻ cùng với nữ nhân thật là quá đáng mà.
Đông Phương Cửu Phong phát hiện bên ngoài có người đang theo dõi liền ném chén rượu về phía nàng, khiến cho cửa mở tung ra. Lạc Uyển Nhi không kịp nhận thức xảy ra chuyện gì, đã thấy đứng trước mặt đám người trong phòng.
Bây giờ nên thế nào, chạy đi hay là tiến vào. Hắn võ công cao cường như vậy đảm bảo nếu nàng chạy hắn sẽ nghĩ là thích khách không bận tâm một đao giết chết nàng: “Ha ha thứ lỗi đã làm phiền”. Lạc Uyển Nhi cười nói
Hai nam nhân đang ngồi uống rượu đột nhiên quay lại nhìn nàng. Rồi nhìn xuống miếng ngọc bội trên người nàng đeo, phát hiện ra là ngọc bội của vương công quý tộc cũng muốn nịnh nọt cười với nàng lớn giọng nói: “Vị huynh đệ này, chúng ta đang ngồi đàm đạo thi ca, nếu có nhã hứng mời vào mời vào”
Lạc Uyển Nhi có nhìn qua sắc mặt của Đông Phương Cửu Phong, bây giờ nếu nàng chạy cũng không kịp nữa rồi, liền thuận thế tiến vào ngồi đối diện hắn: “Đắc tội, đắc tội”
Nam nhân áo lục trên tay đang ôm một nữ tử cao giọng nói: “Xin cho biết cao danh quý tánh”
Lạc Uyển Nhi bị hỏi bất ngờ, chưa có chuẩn bị tên gọi là gì, bèn lấy đại cái tên trong bộ phim nổi tiếng của Kim Dung mà nàng thích nhất: “A tại hạ tên Đông Phương Bất Bại”
Nam Nhân áo cam nhìn nàng một hồi rồi cười lớn: “Họ Đông Phương ở kinh thành này không quá hai mươi người, ta cũng chưa từng nghe thấy cái tên của huynh đài đây”
Nam nhân áo lục bắt đầu nhăn mặt: “Đông Phương chính là dòng họ võ nghệ cao cường, không biết huynh đài đây theo môn phái nào”
Lạc Uyển Nhi nghe hai người nam nhân nói như vậy thì méo mặt không biết giải thích ra sao, nàng liền cố gắng bịa ra mọi chuyện: “A ta là mới đến kinh thành này cách đây được vài ngày, mọi người không có nghe thấy tên ta cũng phải thôi, vì ta không phải là người ở kinh thành … ha ha”
“Vậy ta cũng không thể nhầm được Đông Phương chính là dòng họ thượng võ, vậy huynh đài là theo môn phái nào”. Nam tử áo cam vừa nhấp chén rượu nhìn nàng cười nói: “ Ừ… ta, ta, ta chính là theo Nhật Nguyệt Thần Giáo”
“Nhật Nguyệt Thần Giáo. Tại hạ dù không phải xuất thân từ võ học, nhưng cũng chưa nghe qua giáo phái này. Không biết giáo chủ của người cao danh là gì”
“Chính là Kim Dung,…Ha ha giáo chủ của ta chính là Kim Dung”
Nam tử áo lục lại quay sang nhìn Đông Phương Cửu Phong cung kính nói: “Vương gia người cũng là mang họ Đông Phương không biết đã nghe qua vị Kim Dung đại hiệp này chưa”
Đông Phương Cửu Phong nhìn chằm chằm Lạc Uyển Nhi lạnh giọng nói: “Chưa từng nghe qua”
Lạc Uyển Nhi lúc này mới sực nhớ ra, quỷ sai kia cũng mang họ Đông Phương thật là khó cho nàng mà: “A…à sư phụ ta không thích kết giao, nên mọi người chưa có nghe qua… ha ha chính là như vậy”
Nam nhân áo lục có vẻ thấy thú vị trước lời nói của Lạc Uyển Nhi lại hỏi thêm: “Vậy môn phái của huynh đài đây là luyện võ công gì, có binh khí gì lợi hại hay không”
Lạc Uyển Nhi lúc này đầu như muốn nổ tung trước câu hỏi dồn dập của hai nam tử trước mặt. Nàng hận không thể một đao chém chết hai người đó: “Bang phái của ta chính là luyện võ công đã thất truyền trong giang hồ đã hàng trăm năm, chỉ sợ nói ra mọi người cũng không biết”
“Tại hạ xin lắng tai nghe”
Lạc Uyển Nhi trong miệng lại chửi thầm chết tiệt hai người này là muốn dồn nàng vào chỗ chết mà: “Chính là Quỳnh Hoa Bảo Điển. Binh khí chỉ độc nhất là một cái kim khâu”
“Kim khâu?”
“Ha ha đúng vậy, thứ lỗi cho ta đây không tiện giải thích nhiều. Tại hạ còn có việc, cần đi trước không thể ở lại đàm đạo cùng mọi người. Cáo từ”. Nói rồi Lạc Uyển Nhi đứng dậy rời đi. Nàng chỉ sợ nếu ở đây lâu thêm một chút liền lộ ra sơ hở
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...