“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương.” Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Bạch Vinh Duệ nhìn thấy Mặc Linh Vận đã nghĩ đến câu thơ này.
Đẹp, đẹp quá!
Mặc Linh Vận mặc một thân váy màu đỏ tươi, váy dài kim sa trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy phần cổ áo lộ ra mảnh yếm trắng tinh khiết bên trong, vị trí gần xương quai xanh còn thêu một đóa phù dung, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy nửa đóa, làm cho người ta có suy nghĩ đến tột cùng… Bên hông đeo đai lưng màu đỏ nhạt phối hợp với một khối bạch ngọc bóng loáng, khí chất tươi mát thoát tục tựa như thiên tiên.
Bạch Vinh Duệ nhìn nàng ta dường như không dời mắt.
Trong lòng không khỏi nghĩ đến chuyện nếu như người mình cưới chính là Nhị tiểu thư Mặc gia này thì tốt biết bao!
“Vận nhi bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ vạn phúc!” Mặc Linh Vận thấy trong mắt Bạch Vinh Duệ đều là hâm mộ cùng si mê, trong lòng mừng thầm, loại ánh mắt này từ nhỏ đến lớn, hai bên trái phải nàng ta đều nhìn thấy.
Quả nhiên, cho dù Thái tử điện hạ nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế của nàng ta cũng không dời mắt được.
“Mặc nhị tiểu thư mau mau, mời đứng lên!” Bạch Vinh Duệ chủ động đỡ Mặc Linh Vận dậy.
Mặc Linh Vận lui ra sau một bước né tránh tay Bạch Vinh Duệ, nàng ta trốn như vậy càng có vẻ gia quy sâm nghiêm cung thuận dịu dàng, làm cho Bạch Vinh Duệ gia tăng vài phần hảo cảm.
“Khởi bẩm điện hạ, phụ thân cùng mẫu thân của thần nữ đã ở đại sảnh chờ, vì nhạc phụ mẫu không thể ra ngoài nghênh đón lúc hạ sính, kính xin điện hạ chớ trách tội!”
Đây là phong tục, tuy rằng thân phận địa vị của Mặc Nguyên Chính khẳng định thấp hơn Thái tử rất nhiều cấp, nhưng ngày nhà trai hạ sính, làm nhạc phụ mẫu vẫn phải cao tọa chính đường trước.
“Không sao, xin Mặc nhị tiểu thư dẫn đường.” Giờ phút này trong mắt Bạch Vinh Duệ đều là bóng dáng Mặc Linh Vận, hắn đã quên mất việc hôm nay mình tới hạ sính Mặc Linh Tê.
“Tiểu thư, người xem bên kia, có phải là đại tiểu thư hay không!” Tử Nguyệt cao giọng nhắc nhở.
Mặc Linh Vận xoay người nhìn về phía Mặc Linh Tê, đáy mắt có một ý cười không giấu được, vốn dĩ nàng ta còn nghĩ lần đầu Mặc Linh Tê thừa hoan như thế thảo nào cũng phải ngủ một ngày một đêm mới tỉnh dậy, không nghĩ tới nàng lại có thể trở về sớm như vậy.
Nếu vậy, vở kịch hay đã đến trước mắt.
“Ai nha, thật sự là đại tỷ! Tử Nguyệt mau đi thông báo cho phụ thân mẫu thân, nói là đã tìm được đại tỷ!” Lời nói này của Mặc Linh Vận cực kỳ khéo léo.
Rõ ràng là Mặc Linh Tê tự mình trở về, nàng ta lại có thể nói là tìm được.
Mặc Linh Vận biểu hiện ra bộ dáng lo lắng, một bên quay đầu lại nhìn phu phụ Mặc Nguyên Chính trong viện xem có đi ra hay không, một bên lo lắng nhìn về phía đám đông.
Mỹ nhân nhíu mày lay động lòng người.
Bạch Vinh Duệ nhất thời sinh ra một loại dục vọng bảo hộ, muốn xoa dịu tất cả phiền não của nàng ta.
“Mặc nhị tiểu thư coi chừng đụng phải điêu dân tụ quần phía trước, để bổn Thái tử dẫn ngươi qua!” Thái tử dịu dàng ân cần nói.
Mặc Linh Vận gật đầu, hơi cúi người tỏ vẻ cảm tạ: “Tạ Thái tử điện hạ hỗ trợ, chúng ta mau đi xem một chút đi, đừng để đại tỷ bị khi dễ.” Bạch Vinh Duệ nghĩ thầm rõ ràng nhà người khác đều là tỷ tỷ bảo hộ muội muội, bên này lại để cho muội muội lo lắng cho tỷ tỷ, Mặc Linh Tê thật đúng là không có chỗ nào tốt.
Dưới lối đi của Bạch Vinh Duệ cùng đội cận vệ của Thái tử, Mặc Linh Vận nhanh chóng đi tới trước mặt Mặc Linh Tê, nhìn thấy cảnh tượng Mặc Linh Tê thảm thương như thế, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
“Đại tỷ! Tỷ...!Tỷ đi đâu vậy? Điều này...! Đêm nay, làm cho muội muội tìm...”
Mặc Linh Tê nhíu mày, đi đâu, đi đâu mà ngươi không biết? Ngươi có cần biểu diễn bộ dạng bạch liên hoa với ta không?
Thấy Mặc Linh Tê không trả lời.
Khóe mắt Mặc Linh Vận liếc Thái tử một chút, tiếp tục khóc hô: “Tỷ tỷ, tỷ xem Thái tử đến hạ sính, tỷ...! Làm thế nào mà tỷ lại có thể ăn mặc như thế này? Cái này.
Đây là..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...