Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều


“Hoa đào xanh tươi, toả sáng rực rỡ.

Cảnh đẹp như chín mùa xuân, thánh thót như sương cuối thu.” Chỉ liếc mắt một cái Mặc Linh Tê đã biết, bản thân mình trầm luân...!Tất nhiên Mặc Linh Tê tin tưởng trên đời này có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh trên người mình.

Huống hồ lần đầu tiên gặp hắn dường như không có rung động như vậy, giờ phút này tâm tình giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Quả nhiên là...!“Vừa thấy khanh khanh đã lỡ cả đời.”
Thân hình lẫm liệt, tướng mạo đường hoàng, bộ dáng nghiêm túc, vô cùng sảng khoái, thiên tư như long phượng.


Bạch Cửu Dạ quả thực quá đẹp trai, Mặc Linh Tê nhìn hắn đến si ngốc, lễ tiết là gì, tạ ân là gì, đòi kim châm của mình lại gì chứ, toàn bộ đều quên hết.

Chỉ tiếc...! Đáng tiếc đôi chân này...!Tất nhiên Bạch Cửu Dạ đã quen với loại ánh mắt si mê này, nhất thời chán ghét không thôi, hơn nữa Mặc Linh Tê còn là người có dung nhan như thế, nhìn qua hắn đã muốn nôn.
Quản gia thấy Bạch Cửu Dạ nhíu mày thầm nghĩ không tốt, lớn tiếng quát lớn: “Lớn mật! Thấy Vương gia mà không hành lễ!” Lúc này Mặc Linh Tê mới phục hồi tinh thần, theo bản năng sờ khóe miệng một chút, hoàn hảo...! May mắn thay, không để lại một nước miếng.
Bạch Cửu Dạ thấy thế lại càng chán ghét, nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
“Thần nữ tham kiến Sở vương điện hạ, Sở vương điện hạ vạn phúc!” Bạch Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói lời nào để cho nàng bình thân.

Mặc Linh Tê hành lễ nửa ngồi nửa đứng, không bao lâu liền ngồi xổm vì chịu không nổi.
Bạch Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nàng khẽ run rẩy, cũng không có ý muốn nàng đứng dậy.

Mặc Linh Tê âm thầm buồn rầu, nghĩ thầm Sở vương này sao lại nhỏ nhen như vậy, cũng chỉ vì nàng thấy qua chuyện hắn tắm rửa mà thôi, vậy mà hắn muốn hạ mã uy nàng sao.

Lại nói tiếp nàng là nữ tử, cho nên người chịu thiệt là nàng cũng không phải hắn.
Ngay trước khi Mặc Linh Tê không nhịn được mà ngồi xuống một khắc, Bạch Cửu Dạ nói: “Bình thân!”

Mặc Linh Tê thở phào nhẹ nhõm: “Tạ Vương gia!”
“Tại sao?” Bạch Cửu Dạ lạnh lùng nói.
Mặc Linh Tê không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Cửu Dạ, không phải khiếp đảm sự uy nghiêm của hắn mà nàng sợ liếc mắt một cái, chính mình thật sự không kiềm được nhào tới.
“Hồi bẩm điện hạ, thần nữ phụng mệnh gia phụ đến cảm tạ ân cho mượn áo của điện hạ.” Mặc Linh Tê nói những lời này rất thản nhiên.

Nàng không nói trộm, như vậy sẽ làm tổn hại thể diện lẫn nhau, không nói tặng, bởi vì Sở vương quả thật không hề tặng cho nàng.

Một chữ “mượn”, tiến có thể công lui có thể thủ, hai bên đều có đường.
Bạch Cửu Dạ hừ lạnh một chút: “Ném đi là được, thứ người khác đụng qua, bổn vương ngại bẩn!” Trong lòng Mặc Linh Tê dường như bị cái gì đó đâm một cái, không phải quá đau, nhưng rất khó chịu.


Mặc Linh Tê cắn môi dưới hít sâu vài lần mới nhịn xuống cơn tức giận, thản nhiên nói: “Đã như vậy, thần nữ cáo lui trước, phụ thân thần nữ đã chuẩn bị hậu lễ mong điện hạ thu nạp.”
Bạch Cửu Dạ lại lạnh lùng trả lời: “Sở vương phủ không cần rác rưởi, bổn vương ngại bẩn!” Mặc Linh Tê thật sự tức giận, liên tiếp hai câu “ngại bẩn”, có bệnh sạch sẽ thì cũng phải hợp tình hợp lý chứ?
Mặc Linh Tê ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Cửu Dạ, ánh mắt vốn giận dữ khi nhìn thấy đôi mắt kiêu ngạo lạnh như băng kia nhất thời trong lòng nàng lộp bộp một chút.

Cố gắng an ủi mình, nơi này là cổ đại, nơi này là thời đại hoàng quyền che trời, mình chỉ là một thứ nữ nhỏ, nếu như Vương gia chó má này muốn giết chết chính mình so với việc giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn, không cần xúc động, không cần xúc động.
Sau mấy phen đấu tranh trong lòng, Mặc Linh Tê bình phục tâm tư: “Thần nữ không lải nhải quấy nhiễu Vương gia, thần nữ cáo lui!”
Bạch Cửu Dạ khẽ nhíu mày, vừa rồi rõ ràng hắn đã nhìn thấy nữ nhân xấu xí này không nhịn được nữa muốn bộc phát, nhưng nhanh như vậy đã nhịn xuống? Hay là sợ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận