Chạng vạng tối, Phượng Nguyệt Hi mới rời khỏi rừng trúc về đến Tây viện, lúc này trong sân cũng không còn bóng người.
Đối với chuyện này nàng đã sớm quen thuộc, trong Tây viện ngoại trừ Nhị Cúc cùng Sở Lam hành tung bí ẩn thì cũng chỉ có nàng.
Trở lại phòng, Phượng Nguyệt Hi lấy ra Vân Thiển đặt lên bàn, trong mắt tràn ngập yêu thích, bàn tay vuốt ve dây đàn như một khối trân bảo không lỡ dời.
Một lúc sau mới cẩn thận thu lại Vân Thiển, nàng từ trong giới chỉ lấy ra ba quyển sách.
Ba quyển sách này đều là võ kỹ nàng lấy từ Tỏa Kinh lâu, bộ thứ nhất là võ kỹ thân pháp Hoàng cấp trung giai Thôi Yến Lăng Ba.
Hai bộ còn lại là Thủy Nhận Đao cùng Thốn Viêm Quyền đều là võ kỹ Hoàng cấp sơ giai.
Sau khi đắn đo một hồi, Phượng Nguyệt Hi cuối cùng quyết định tu luyện Thôi Yến Lăng Ba, dù sao võ kỹ thân pháp đối với võ giả là cực kì trọng yếu.
Trong phòng hiển nhiên không thích hợp tu luyện thân pháp, nàng không thể không tìm một nơi yên tĩnh tu luyện.
Trong màn đêm, phía sau Tây viện, Phượng Nguyệt Hi ngồi xếp bằng khoanh chân trên mặt đất, hai tay kết xuất thủ ấn, linh khí bắt đầu khởi động, sau đó dừng trên quyển sách trước mặt.
Linh khí dần dần chuyển động, toàn bộ quyển sách như bắt đầu nở rộ quang mang, bí văn lóe lên, tự động khai triển, cuối cùng như muốn toát ra hợp thành lại quang triều, sau đó xuất hiện quang ảnh của một người nam nhân, từng bước di chuyển mặc dù không nhanh nhưng lại vô cùng hư ảo, rồi đột nhiên biến mất, từng bước chậm rãi nhưng lại cách xa chục trượng.
Bí văn tiến vào mi tâm, thân hình của Phượng Nguyệt Hi khẽ run lên, trên khuôn mặt lóe lên vẻ cương nghị.
Ước chừng nửa canh giờ sau, lông mi hơi động, mắt phượng sắc bén đột nhiên mở.
Phượng Nguyệt Hi đứng lên, hồi tưởng phương pháp tu luyện Thôi Yến Lăng Ba, sau đó thân thể của nàng như hóa thành một điểm linh quang vọt người nhảy lên một cành cây, mũi chân chạm nhẹ, từ nơi này di chuyển sang nơi khác.
Thân hình của nàng vừa bắt đầu tương đối chậm, thế nhưng về sau tốc độ càng lúc càng nhanh.
Rầm!
Đột nhiên, nàng có một bước sai, bởi vì khoảng cách mỗi cây đều không giống nhau, tốc độ di chuyển chậm nàng có thể nắm vững, nhưng tốc độ một khi nhanh hơn liền dễ dàng phạm sai lầm.
Từ trên cây rớt xuống, Phượng Nguyệt Hi tiếp tục lần thứ hai nhảy lên, một lần nữa thôi diễn thân pháp.
Cứ như vậy nàng té ngã không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nàng đều không từ bỏ, trên gương mặt ngày càng trở nên ngoan cố.
Một màn như vậy Tần Hỏa đã nhìn đến không ít, nha đầu này mỗi lần tu luyện chính là đến bán sống bán chết, hắn đã không ít lần nhắc nhở nàng nhưng hiển nhiên đều không để vào tai.
Cuối cùng chỉ đành mặc kệ nàng, tuy trong lòng có chút bất mãn nhưng Tần Hỏa không khỏi âm thầm kinh sợ.
Không chỉ có thiên phú trác tuyệt mà ngay cả ngộ tính và nghị lực đều cao đến phi thường...
Nha đầu này muốn đạt đến cảnh giới cuối cùng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Bất tri bất giác mười ngày đã trôi qua, Phượng Nguyệt Hi theo thói quen sáng sớm đi đến rừng trúc cùng Khương Tử Ngôn học cầm, sau đó buổi tối trở về tu luyện Thôi Yến Lăng Ba cùng Thốn Viêm Quyền.
Dưới huấn luyện của Khương Tử Ngôn nàng rốt cuộc cũng học được một chút da lông của khúc phổ.
Trong đó Thôi Yến Lăng Ba cùng Thốn Viêm Quyền đều đã đạt đến tiểu thành, thậm chí còn đạt đến cảnh giới Võ đồ đỉnh cấp.
Hai bộ võ kỹ Hoàng cấp chỉ trong mười ngày có thể lĩnh hội đến tiểu thành, ngộ tính như vậy thật có chút dọa người.
Bất quá tốc độ như vậy Phượng Nguyệt Hi vẫn chưa cảm thấy hài lòng, khoảng cách đại hội mở ra cũng không còn xa, chỉ với thực lực bây giờ đừng nói đến chuyện tiến vào mười vị trí đầu cho dù có tiến vào trước năm mươi cũng là chuyện vô cùng khó.
Cho nên, nàng nhất định phải học được Ngọa Long Ngâm đồng thời đem bộ võ kỹ còn lại luyện đến tiểu thành.
Nhưng chung quy lại thứ nàng thiếu hụt nhất chính là kỹ năng chiến đấu, cho dù đồng dạng là Võ đồ đỉnh cấp nhưng thật sự đối mặt trên võ đài chưa chắc nàng đã có thể chiến thắng.
Vì vậy nàng cần phải ra ngoài lịch luyện, mặc dù bên ngoài thật sự quá nguy hiểm nhưng không có nơi nào thích hợp hơn Mê Ảnh Sâm Lâm.
Mê Ảnh Sâm Lâm chính là khu rừng đầu tiên nàng đặt chân đến Tiềm Long đại lục, so với Đông thổ còn lớn hơn rất nhiều, hầu hết đại bộ phận đều ở Trung thổ.
Trong đó Mê Ảnh Sâm Lâm được chia làm ba khu vực.
Bên ngoài cũng chính là nơi tiếp giáp với Đông thổ, là tầng thấp nhất của Mê Ảnh Sâm Lâm, chỉ có ma thú cấp thấp, những ma thú này thực lực rất kém cỏi cũng thường xuyên bị con người bắt giết.
Còn chỗ sâu nhất của Mê Ảnh Sâm Lâm chính là nơi tiếp giáp với Trung thổ, không chỉ là nơi tập trung của tất cả cường giả mà còn là nơi tập trung của tất cả yêu thú, muốn đi xuyên qua khu rừng để tiến vào Trung thổ chính là chuyện không thể, ngay cả nghĩ cũng không dám, thậm chí đã từng có cường giả đạt đến cấp độ Võ thánh muốn tiến vào nơi sâu nhất của Mê Ảnh Sâm Lâm nhưng kết quả chỉ có một đi không trở lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...