"Đây chính là đại tiểu thư Thư Ninh?" Nguyên Lạc Tâm vuốt ve cằm, vừa lòng cười nói, "Không tồi, đúng là một mỹ nhân, khó trách tôn tử ta sẽ nhớ mãi không quên, Thư Ninh, tôn nhi ta nhìn trúng ngươi cho nên lần này ta đến nói chuyện liên hôn với gia chủ Tô gia, nửa tháng sau, ngươi sẽ gả vào Nguyên gia."
Tâm Thư Ninh trầm xuống, thanh âm lạnh lùng: "Ta sẽ không gả."
Thanh âm của nàng thanh nhã như cúc, lại khiến Nguyên Lạc Tâm biến sắc.
"Láo xược!" Tô Chấn đột nhiên đập bàn, phẫn nộ quát: "Đây là mệnh lệnh của vi phụ, ngươi gả thì tốt, không gả cũng phải gả cho ta!"
Thư Ninh cười châm chọc: "Nếu như, ta nhất quyết không gả thì sao?"
"Vậy ngươi lập tức cút khỏi Tô gia cho ta!"
Mặt mày Tô Chấn âm trầm, hắn thật sự không có hảo cảm gì với nữ nhi bị nói là sát tinh này, nếu như có thể, hắn thật hi vọng mình chưa từng sinh ra nữ nhi này!
"Ngươi cho rằng ta nguyện ý trở lại Tô gia?" Thư Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Chấn, cười lạnh nói: "Nếu không phải vì muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẫu thân, ta tuyệt đối sẽ không bước vào Tô gia nửa bước!"
"Nguyên nhân cái chết của mẫu thân ngươi?" Tô Chấn hừ lạnh, "Mẫu thân ngươi đương nhiên bị tai tinh ngươi hại chết, nếu không, ngươi nghĩ vì sao nàng phải chết? Ngươi khắc mẫu thân ngươi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn khắc ta?"
"Ha ha!"
Thư Ninh nhịn không được cười phá lên, châm chọc nói: "Tô Chấn, mẫu thân ta chết đều bởi vì ngươi hoa tâm, là ngươi dung túng cho ác phụ kia giết hại mẫu thân ta!"
Chát!
Một cái tát mạnh mẽ nện vào mặt Thư Ninh, mái tóc nàng rũ xuống, che đi nửa gương mặt sưng đỏ.
Nàng nở nụ cười mang theo vô tận thê lương.
"Một cái tát này xem như ta trả cho ngươi ân sinh thành, từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ gì nhau."
Nàng nói sinh thành mà không phải sinh dưỡng, ân sinh thành lớn, nhưng sao có thể lớn bằng ân sinh dưỡng?
Lau chùi vết máu ở khóe miệng, Thư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Chấn: "Mà ngươi cần gì phải thẹn quá hóa giận? Ta nói như vậy đương nhiên có chứng cứ, ta trở về Tô gia cũng không phải ở không, mấy tháng nay ta đã điều tra rõ ràng chân tướng..."
"Ngươi..." Tô Chấn tức xanh mặt, phẫn nộ quát, "Ngươi vu oan đại nương ngươi, đúng là đại nghịch bất đạo, sao ta lại sinh ra một nghiệp chướng như ngươi chứ! Thật không biết ngươi rốt cuộc có phải nữ nhi của ta hay không, nói không chừng vẫn là nghiệt chủng nương ngươi cẩu thả với người khác!"
Oanh!
Khí thế trên người Thư Ninh bạo nộ, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Chấn.
"Ngươi có thể vũ nhục ta nhưng không thể vũ nhục mẫu thân ta, rõ ràng là ngươi tìm hoan mua vui, dung túng độc phụ kia hại chết nương ta, bây giờ còn vu oan nàng cẩu thả với người khác, Tô Chấn, ngươi xứng làm phụ thân, làm phu quân sao?"
Thân thể Tô Chấn run lên, vừa nãy là hắn quá phẫn nộ nên mới nói mà không suy nghĩ...
Hiện tại nghĩ lại, trong lòng có chút hối hận.
Hắn nói Thư Ninh không phải con hắn, như vậy chẳng phải tự đội nón xanh cho mình sao, đối với nam nhân mà nói đây hoàn toàn là vũ nhục.
Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân nhất định phải một lòng một dạ đến già!
"Khụ khụ", Nguyên Lạc Tâm ho khan hai tiếng, trong mắt ẩn chứa lãnh ý, "Tô gia chủ, không phải ngươi nói Thư Ninh đã chuẩn bị gả sao? Nhìn tình huống này rõ ràng không phải như thế, mà giống như ngươi lừa gạt ta..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...