Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Dung nhan nữ tử không phải khuynh thành tuyệt sắc, cùng lắm chỉ tính là thanh tú nhưng trên người nàng lại lộ ra hơi thở an bình, thư thái, khiến tâm tình người ta bình tĩnh lại....

"Chờ ngươi hồi phục thì có thể rời đi." Thư Ninh chậm rãi khép quyển sách trên tay lại, nở nụ cười thanh nhã, "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ngươi, vị đệ đệ của ngươi đâu?"

Từ lần trước Thư Ninh dẫn bọn hắn rời núi, đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, mà hắn cũng chỉ xem nữ nhân này là một người qua đường trong sinh mệnh của mình thôi...

"Hắn có việc phải rời đi", Tử Thiên Cảnh khẽ cau mày, "Sao ta lại ở đây?"

Thư Ninh liếc Tử Thiên Cảnh một cái, nói: "Ta vô tình nhặt được ngươi trong rừng, thấy ngươi bị thương không nhẹ cho nên mang ngươi về đây, hiện tại ngươi còn chưa thể đi lại được, chờ ngươi hoàn toàn hồi phục thì có thể rời khỏi nơi này..."

"Không được!" Tử Thiên Cảnh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vừa động toàn thân lại đau đớn làm hắn hít một hơi, xem ra lần này đúng là bị thương nặng, đan dược của mẫu thân lại dùng hết rồi, nếu không cũng sẽ không phải chịu tội thế này...

Bất quá, người của Bắc Ma cung sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hắn, nếu hắn ở lại đây, sẽ liên lụy nữ nhân này.


"Ngươi đừng nên miễn cưỡng", Thư Ninh liếc hắn một cái, nói, "Chờ vết thương hồi phục tự nhiên có thể rời đi, cần gì phải nóng lòng nhất thời? Huống chi, hiện tại ngươi muốn đi cũng không đi được."

Thân thể Tử Thiên Cảnh cứng đờ, Thư Ninh nói không sai, với tình huống bây giờ của hắn, muốn đi cũng không được...

"Đại tiểu thư!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra: "Đại tiểu thư, gia chủ cho mời."

Thư Ninh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi."

Từ lúc tiến vào Tô gia cũng đã một thời gian, mà mục đích nàng tới đây chính là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẫu thân, hiện giờ cũng đã có chút manh mối...

Chờ nàng báo thù cho mẫu thân xong là có thể rời khỏi nơi này!


Đại sảnh Tô gia, Tô Chấn xanh mặt ngồi ghế trên, đứng bên cạnh là Tô Sương và Tô phu nhân tươi cười âm hiểm, vui sướng khi người gặp họa.

"Thư Ninh, ta nghe nói ngươi mang theo một nam nhân bị trọng thương trở về?" Tô Chấn hừ lạnh, nói, "Ngươi hẳn là biết thân phận của mình! Làm sao có thể dây dưa với nam nhân lai lịch không rõ như vậy? Càng đừng nói là mang hắn về Tô gia ta, lỡ như hắn có mưu đồ gây rối, âm mưu chiếm đoạt tài sản Tô gia?"

Thư Ninh cười lạnh: "Tài sản Tô gia? Ngươi cũng quá đề cao Tô gia rồi, đừng nói là hắn, dù là ta... cũng không thèm!"

Phanh!

Tô Chấn hung hăng đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thư Ninh, ngươi quá càn rỡ, trở về Tô gia chẳng những không đổi tên họ, còn nhiều lần đối đầu với ta, nương ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao?"

Sắc mặt Thư Ninh nháy mắt trầm xuống, trong mắt ẩn chứa lãnh ý: "Ngươi quên rồi sao? Nương ta đã chết từ khi ta mới sinh ra..."

"Nghịch nữ!" Tô Chấn tức xanh mặt, nếu không phải vì thiên phú của nàng, dù nói thế nào hắn cũng sẽ không để một tai họa như vậy trở lại Tô gia.

"Nếu ngươi ở Tô gia thì phải tuân thủ quy củ Tô gia, mau chóng đuổi nam nhân kia đi! Ta thấy hắn không phải loại tốt lành gì! Nhất định là vì tài sản Tô gia mà đến, nói không chừng là hắn cố ý giả bộ trọng thương, muốn ngươi đồng tình với hắn!"

Giờ khắc này, nét mặt Thư Ninh không còn thanh nhã như trước nữa mà toát ra hàn khí lạnh lẽo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui