Chỉ cần có thể lẳng lặng đứng phía sau hắn, nhìn hắn, là đủ rồi...
Nhìn Tiêu Tĩnh chậm rãi nhắm mắt, trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút cảm thán, có lẽ Tiêu Tĩnh quả thật đáng chết vạn lần, nhưng tình yêu của nàng ấy đối với Bắc Quân lại khiến người ta cảm động...
"Đại nhân." Sử Hồn quỳ trước mặt Mộ Như Nguyệt, run rẩy nói: "Nữ nhân này mới là đầu sỏ gây tội, ta cũng chỉ vì bị nàng sai sử, bây giờ nàng đã chết trong tay ta, ta cũng báo thù cho đại nhân rồi, cầu đại nhân bỏ qua cho cái mạng chó này của ta, chỉ cần ngươi tha cho ta, bảo ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta cũng nguyện ý."
So với sự bình tĩnh của Tiêu Tĩnh trước khi chết, nhân phẩm của Sử Hồn càng khiến người ta khinh thường.
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Buông tha ngươi? Nếu không có ngươi, Hoàng Nhi cũng sẽ không như thế, ngươi cho rằng, ta dựa vào cái gì buông tha cho ngươi?"
Lời này tựa như một cái búa tạ hung hăng nện vào lòng Sử Hồn, sắc mặt hắn càng trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng mà thống khổ.
"Khiếu Nguyệt." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gọi một tiếng.
Khiếu Nguyệt lập tức hiểu rõ dụng ý của Mộ Như Nguyệt, đấm một quyền vào ngực Sử Hồn, có lẽ vừa rồi vật lộn với Tiêu Tĩnh đã khiến cả người hắn vô lực, cho nên đối mặt với công kích của Khiếu Nguyệt, hắn căn bản không cách nào phản kháng.
"A!"
Nắm đấm nện vào lồng ngực, Sử Hồn thét lên một tiếng, thời điểm hắn há mồm, một viên đan dược lại bắn vào miệng hắn...
"Ngươi..." toàn thân Sử Hồn kịch liệt run rẩy, "Lần này ngươi lại cho ta ăn cái gì?"
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Hóa cốt đan, sẽ làm xương cốt ngươi hóa thành vũng máu, từng chút từng chút một, cho đến khi ngươi hoàn toàn biến mất, Vô Trần, chúng ta đi thôi, cũng là lúc nên rời khỏi Thiên Hoàng phủ rồi..."
"Được." Dạ Vô Trần cười khẽ, trong mắt chứa ý cười ôn nhu.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn Sử Hồn xui xẻo một lần nào...
Nhìn hai thân ảnh dần dần biến mất, hai chân Sử Hồn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, nhưng càng thống khổ hơn chính là nỗi đau đớn mà hóa cốt đan gây ra.
Giống như có một thanh đao đâm vào xương cốt hắn, đau đớn không nói nên lời...
"Hẳn là nơi này."
Đến tế đàn, Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhìn cánh cửa phía trước tế đàn.
"Nếu ta đoán không sai, đây chính là cánh cửa đi ra thế giới bên ngoài, hiện tại đặc điểm nhận biết của Tiểu Hoàng Nhi quá rõ ràng, cho nên chỉ có thể tạm thời để nó ở trong đan thư."
Dạ Vô Trần ôm bả vai Mộ Như Nguyệt, kéo nàng lại gần mình.
"Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."
"Được."
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, giờ phút này, rốt cuộc phải trở về Đông Đảo rồi, cũng không biết bọn Cảnh Nhi và Bạch Trạch thế nào...
Hậu viện Tô gia, trong khuê phòng, nam nhân khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, ánh mặt trời chiếu vào phòng, dừng trên hàng mi run run của nam nhân.
Đột nhiên, ngón tay nam nhân giật giật, chậm rãi mở mắt ra, nét mặt có chút hoang mang.
"Ta nhớ rõ bị người Bắc Ma cung đuổi giết, rơi xuống thiên nhai, nơi này là nơi nào?"
Tử Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, trong lúc nghi hoặc thì một thanh âm thanh nhã từ bên cạnh truyền đến: "Ngươi tỉnh?"
Hắn hơi sửng sốt, dời mắt nhìn qua, liền thấy một bóng dáng thanh nhã yên tĩnh ngồi dưới ánh mặt trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...