Trong lòng Thẩm Mặc trầm xuống: "Các ngươi đã kết hôn? Còn có hai đứa con? Không thể nào! Ngươi chỉ mới mất tích hai năm, sao có thể kết hôn nhanh như vậy?"
"Ta có nói với ngươi là ta ở Trung Hoa sao?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nơi này hai năm, ta ở bên kia đã qua mười mấy năm, con trai nhỏ của chúng ta đã 6 tuổi rồi, huống chi..."
Nàng hơi ngừng lại, dời mắt nhìn về phía Sở Vận.
"Ngươi đã cưới Sở Vận."
Nắm tay Thẩm Mặc chợt buông lỏng, vội vàng nói: "Ta không ngại ngươi đã có con, chỉ cần ngươi nguyện ý gả cho ta, ta có thể lập tức ly hôn với Sở Vận, sau đó cưới ngươi!"
"Thẩm Mặc!" Sở Vận gào lên, không dám tin nhìn nam nhân trước mắt.
Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Sai lầm mà ngươi phạm phải, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu, bây giờ ngươi còn muốn làm vợ ta? Chuyện này căn bản không có khả năng, sau khi trở về ta sẽ lập tức ly hôn với ngươi!"
Sở Vận rõ ràng nghe được âm thanh trái tim mình tan vỡ, đau đến tê tâm liệt phế...
Dạ Vô Trần cười khẽ, nói: "Nguyệt Nhi là thê tử của ta, ngươi nghĩ mình có tư cách gì cướp nàng từ tay ta?"
Sắc mặt Thẩm Mặc trắng bệch, cắn răng nói: "Ta quen biết nàng trước, ngươi chẳng qua chỉ nhân mấy năm nàng mất tích mà cháy nhà hôi của thôi."
"Ha ha..." Dạ Vô Trần cười khẽ, chậm rãi nâng mắt lên, đáy mắt xẹt qua hàn ý, "Ngươi quen biết nàng trước sao? Đáng tiếc, ta đã quen nàng từ kiếp trước, hơn nữa, còn là một đôi phu thê..."
"Kiếp trước? Ha ha!" Thẩm Mặc cười phá lên giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, "Các ngươi đang đóng phim truyền hình sao? Cái gì mà kiếp trước kiếp này! Dù thế nào đi nữa, ta nhất quyết không buông tay!"
Dạ Vô Trần khẽ híp mắt, nở nụ cười nguy hiểm: "Nếu không buông tay thì chỉ còn một con đường, đó chính là... chết!"
Vừa dứt lời, quanh người nam nhân bắt đầu nổi lên khí thế băng hàn, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm Mặc.
Trong mắt Thẩm Mặc rốt cuộc hiện lên vẻ kinh sợ, thực lực nam nhân này quá cường đại, cường đại đến mức khủng bố, giờ phút này, Thẩm Mặc cảm thấy sinh mệnh không còn nằm trong tay mình nữa....
Dưới khí thế uy áp của Dạ Vô Trần, hai chân Thẩm Mặc mềm nhũn, quỳ "phịch" xuống, mồ hôi lạnh ứa ra...