Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi nàng gả cho Dạ Vô Trần!
Hắn không những trăm phương nghìn kế muốn giết Dạ Vô Trần mà còn liên lụy đến tính mạng cả Tử gia, dùng trận pháp giam giữ Bạch Trạch, hắn đứng sau trợ giúp Tử Phượng, nếu không chỉ bằng thực lực của Tử Phượng còn chưa đủ để lập trận pháp...
Thâm cừu đại hận như thế, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Không báo thù được cho Tử gia, Mộ Như Nguyệt nàng thề không làm người!
"Câm miệng!" Ánh mắt Tiêu Tĩnh lạnh lẽo, quát lên: "Nơi này là Bắc Ma cung, không phải địa bàn của ngươi! Ngươi..."
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến hơi thở lạnh lẽo, lập tức làm lời Tiêu Tĩnh định nói đều nghẹn trong cổ họng.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Trong lòng Tiêu Tĩnh trầm xuống, vừa dời mắt liền đối diện với một đôi mắt vàng kim.
"Nghĩa... nghĩa phụ..." sắc mặt Tiêu Tĩnh trắng bệch, lắp bắp nói.
Hơi thở lạnh lẽo khuếch tán trong không khí, nam nhân từ bên ngoài đi vào, trong nháy mắt Tiêu Tĩnh chỉ cảm thấy khó thở, tựa như có một tảng đá đè nặng trong lòng.
"Nghĩa phụ, ta... ta chỉ..."
Nàng vừa muốn giải thích, bàn tay to của nam nhân đã hung hăng bóp chặt cổ nàng.
Cảm giác hít thở không thông khiến nàng khủng hoảng, mắt trợn to, tuyệt vọng mà thống khổ nhìn đôi mắt lạnh nhạt của nam nhân.
Giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm nhận được sát khí trên người nam nhân này.
Nếu không phải nàng còn hữu dụng với hắn, chỉ sợ hắn sẽ thật sự giết nàng...
"Ngươi không nhớ lời ta đã nói sao?" Nam nhân hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ta đã nói, không được quấy rầy nàng, hình như ngươi đã quên lời của ta!"
Phanh!
Bắc Quân vung tay quăng Tiêu Tĩnh ra ngoài, thân thể nàng nện vào cạnh cửa, đau đón sợ hãi khiến đầu óc nàng trống rỗng... "Cút!!!" Thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp như màn đêm đen tối làm tim Tiêu Tĩnh run sợ. Nàng đè nén đau đón trong lòng, chậm rãi đứng lên, cắn chặt môi nói: "Vâng! Nghĩa phụ!" Đau, rất đau, trái tim nàng thống khổ, máu chảy đầm đìa... Từ đầu đến cuối, nam nhân đều không thèm nhìn Tiêu Tĩnh lần nào, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nhất thời lại không biết nên nói gì... "Bắc Quân, chúng ta hảo hảo nói chuyện đi." Mộ Như Nguyệt thản nhiên nói. Thần sắc nàng bình tĩnh như vậy làm lòng Bắc Quân vui vẻ, từ khi nàng trọnp sinh đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ôn hòa nói chuyện với hăn.
"Nói chuyện gì?" Bắc Quân trầm thấp hỏi.
Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, từ trên giường đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót hai tách trà, nói: "Ngồi xuống trước đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện."
Bắc Quân nhìn tách trà Mộ Như Nguyệt đẩy tới trước mặt mình, ánh mắt chợt lóe, cuối cùng vẫn ngồi xuống, giơ tay tháo chiếc mặt nạ vàng ra.
Dưới ánh nắng sớm, dung mạo nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, nhưng vẻ đẹp của hắn không yêu nghiệt như Phượng Kinh Thiên mà là tuấn mỹ cường ngạnh, làn da trắng nõn, vết sẹo nhạt kia cũng không ảnh hưởng đến dung nhan hắn chút nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần yêu dị.
"Uống trà." Mộ Như Nguyệt cười lạnh, thong thả bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...