"Nữ nhân, ngươi... bảo hộ ta?"
Dù chỉ một câu này, lại làm hắn cảm thấy hắn làm nhiều như vậy, cuối cùng cũng có giá trị...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt hơi cứng đờ, nhẹ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ không hi vọng bất cứ ai bị thương vì ta thôi."
"Như vậy là đủ rồi."
Phượng Kinh Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
Như vậy, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
"Phượng Kinh Thiên, ngươi ăn thánh hoàn đan này trước, nó có thể trị tốt thương thế của ngươi." Mộ Như Nguyệt cầm một viên đan dược đưa tới trước mặt Phượng Kinh Thiên.
Phượng Kinh Thiên mở mắt ra, nhìn Thánh hoàn đan trước mắt, cười vui vẻ, cẩn thận nhận lấy, bỏ vào hà bao rồi nhét vào trong vạt áo.
"Chờ trở về rồi dùng."
Đây là lần đầu tiên nàng đưa một vật cho hắn, cũng coi là một kỉ niệm, cho nên viên đan dược này, hắn sẽ trân trọng cả đời.
"Nữ nhân, bây giờ ta mang ngươi rời đi."
"Không!" Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Khiếu Nguyệt ở trong tay hắn, ta tạm thời không thể rời đi, huống chi, ta phải lấy được thần khí thượng cổ từ tay hắn, hắn đã dùng thần khí kia đưa Vô Trần đến một nơi, chỉ khi lấy được nó ta mới có thể rời đi..."
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên khẽ động, ánh mắt kiên định.
"Bất luận thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi!"
"Không cần", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phượng Kinh Thiên, "Ta không muốn liên lụy ngươi nữa, Phượng Kinh Thiên, chúng ta cứ như vậy thôi, còn nữa, đừng thành thân với Tiêu Tĩnh, Bắc Quân muốn dùng hài tử của các ngươi để nâng cao thực lực, đến lúc đó, ta không thể đối phó hắn!"
Phượng Kinh Thiên không nói gì, nhưng trong lòng hắn nghĩ thế nào thì không ai biết...
-------------------------------
Trong Hương Các, Mộ Như Nguyệt nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, đột nhiên, nàng mỡ mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thân ảnh nhỏ xinh ngoài cửa. [T R U Y E N F U L L. V N] Vẻ mặt Tiêu Tĩnh phức tạp đi đến, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nhếch môi hỏi: "Vì sao ngươi không tiếp nhận tình cảm của nghĩa phụ ta?" Mộ Như Nguyệt liếc nàng một cái rồi từ từ nhắm mắt lại. "Ngươi..." Tiêu Tĩnh không ngờ Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới mình, tức giận nói, "Nam nhân ưu tú như nghĩa phụ vậy, ngươi dựa vào cái gì mà tổn thương hắn? Ta quen biết nghĩa phụ nhiều năm, trước nay hắn luôn luôn ngoan độc nhưng lại vì ngươi và tha cho Phượng Kinh Thiên! Hắn tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi không chấp nhận hắn? Thật không biết nghĩa phụ ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào, ngươi chỉ biết ỷ lại vào tình yêu của hắn, ngươi căn bản không xứng với hắn!" Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt cũng không thèm nhìn Tiêu Tĩnh lần nào, thần sắc bình tĩnh không chút gợn sóng.
Tiêu Tĩnh tức đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Ta đang nói chuyện với ngươi đó có nghe hay không? Nghĩa phụ coi trọng ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết tốt xấu! Nam nhân tôn quý cường đại như nghĩa phụ, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn làm thê tử hắn, hắn lại vì ngươi mà thủ thân như ngọc, còn ngươi...."
Lại làm nghĩa phụ thương tâm như vậy!
Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng: "Nếu đã nói xong rồi thì đừng như chó điên ở đây sủa ầm ĩ, ta muốn yên tĩnh một chút, ngươi ra ngoài đi."
Kiếp trước, mặc dù hai người là tử địch nhưng vẫn rất hiểu nhau.
Khi đó, ở Trung Châu chỉ có một mình Bắc Quân mới có thể coi là kẻ địch của nàng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...