"Tịnh Quân, cần thận!" Duy Gia khẩn trương la lớn. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trải qua một hồi chiến đấu, Đậu Tịnh Quân đã gần kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận cuồng phong đánh về phía mình... "Không!" Khóe mắt Duy Gia như muốn nứt ra, bi thống thét lên. Thời điểm cuồng phong đến trước mặt Đậu Tịnh Quân, trên không trung đột nhiên xuất hiện mọt cỗ khí thế bức người, ngay sau đó truyền đến một thanh âm lãnh đạm: "Không ngờ vừa tới liền nhìn thấy có người lấy nhiều khi ít, Vô Trần, chàng nói... chung ta có nên ra tay không?" "Bất luận nương từ làm gì, vi phu đều ủng hộ hết mình." Trong lòng mọi người chắn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một thân bạch y như tuyết lọt vào mắt mọi người, khóe môi nữ từ hàm chứa ý cười nhàn nhạt, dung nhan tuyệt mỹ động lòng người... Đên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, khí thế toàn thân khiến người khác không thê coi thường. "Kinh thiên long viêm biến!" Lời vừa dứt, phía sau nữ tử xuất hiện một thanh trường kiếm khổng lồ, giống như một tòa núi nhỏ, dứt khoát nện xuống.
Oanh!
Trường kiếm khổng lồ dừng ngay trước mặt Đậu Tịnh Quân, đất đá bay lên, tiếng chấn động mãnh liệt làm mọi người ngây ngẩn, sau đó mọi người liền nhìn thấy trận cuồng phong đã bị thanh kiếm chặn lại...
Duy Tử Phương nhìn nữ tử đứng trên không trung, không thể dời mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nàng.
"Là tên biến thái!" Lâm Nghiệp biến sắc, hoảng sợ trợn to mắt, "Tại sao, tại sao nàng lại ở đây? Còn làm ta lần nữa nhìn thấy một kiếm kinh thiên kia!"
Một kiếm kia tựa như có thể xé trời, không thể không làm người ta chấn động...
"Nhi tử, ngươi quen biết nàng?" Lâm Phong cau mày, ánh mắt âm trầm nhìn nữ tử trên không trung.
Lâm Nghiệp cười khổ: "Nàng là võ giả cảnh giới thiên nguyên, nhưng thực lực chân chính có thể đấu với cường giả chân nguyên, đặc biệt hơn, nàng còn là một đan dược sư thiên giai trung cấp..."
Cái gì?
Mọi người đều ngây ngần, không ngờ một nữ tử trè tuổi như thế lại là một đan dược sư thiên giai trung câp? Mặc kệ thực lực của nàng thế nào, chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến mọ người khiếp sợ.... Duy Gia và Đậu Tịnh Quân cũng sừng sốt, đan dược sư thiên giai trung cấp, thiên tài cở nào a? Hơn nữa, tại sao nàng lại cứu bọn họ? Đậu Tịnh Quân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nữ nhân này là ai... "Mộ Như Nguyệt!" Duy Từ Phương nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trầm ngâm nửa ngày mới nói, "Không ngờ lân này vẫn là ngươi giúp ta..." Nghe vậy, đôi thần tiên quyến lữ trên không trung chậm rãi hạ xuống, thong thả đi vê phía hai tể tôn Duy gia. "Lần này, ta cố ý đến vì Duy gia." Duy Tử Phương ngây ngần: "Ngươi nói vậy là có ý gì?" "Giải quyết xong chuyên bên này rồi nói sau", Mộ Như Nguyệt nở nụ cười động long ngươi, "Khiếu Nguyệt, Tiểu Bạch, giết hết nhưng người à đây, không chừa một ai!"
Bá!
Phía sau Mộ Như Nguyệt lóe lên hai tia sáng, một ngân lang xuất hiện sau lưng Mộ Như Nguyệt và một bạch long bay lượn trên không trung!
Khiếu Nguyệt bước từng bước chân ưu nhã, đôi mắt màu bạc xinh đẹp chứa ý cười tàn nhẫn, nhếch miệng nói: "Tiểu Bạch, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?"
Tiểu Bạch hưng phấn rống lên một tiếng, hứng thú bừng bừng nói: "Tốt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...