Đậu Tịnh Quân hít sâu một hơi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Từ sau khi những chuyện đó xảy ra, không biết tại sao ta cảm thấy ánh mắt mẫu thân nhìn ta thật xa lạ, thậm chí rất lạnh lùng, ta cũng không thể thân cận mẫu thân nổi, mà muốn cách ngày càng xa..."
Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, cho đến nay cũng không rõ chuyện gì đã làm nàng thay đổi lớn như thế...
"Aizz!" Duy Gia thở dài một hơi, trong lòng chua xót.
Mấy năm nay, chất nhi cũng thường xuyên âm thầm trợ giúp Duy gia, nhưng hắn còn chưa thể nắm quyền thừa kế, còn nữ nhân kia lại nắm chặt quyền thế Đậu gia, cho nên hắn cũng không thể hành động quá rõ ràng...
"Tịnh Quân, mấy năm nay, vất vả ngươi!"
"Cữu cữu", Đậu Tịnh Quân lắc lắc đầu, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Lâm gia chèn ép Duy gia, ta vốn định chờ đến khi nắm giữ quyền thế Đậu gia thì sẽ giúp Duy gia vượt qua cửa ải khó khăn này! Bây giờ xem ra không thể đứng nhìn được nữa, nếu không mọi người đều sẽ cho rằng Đậu gia hoàn toàn vứt bỏ Duy gia."
"Tịnh Quân, nhưng nếu như vậy, tình cảnh của ngươi sẽ..." Duy Gia do dự nói.
"Yên tâm đi, dù sao ta cũng là nhi tử của nàng, nàng có nhẫn tâm cũng không đến mức ra tay với ta!"
Nhìn ánh mắt tràn ngập tự tin của Đậu Tịnh Quân, Duy Gia cười khổ, có một số việc hắn thật sự muốn nói rõ cho đứa cháu ngây thơ này biết, rồi lại sợ hắn không chịu đựng nổi, xúc động lên sẽ gây ra đại họa ngập trời....
"Gia chủ!"
Đúng lúc này, một gã sai vặt từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói: "Gia chủ, người Lâm gia tới!"
"Cái gì!"
Duy Gia đứng bật dậy, xanh mặt nói: "Không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy, Tịnh Quân, ngươi mau tránh đi, lỡ như nữ nhân kia biết ngươi đến đây, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm..."
Lúc nói, hắn mang theo Duy Tử Phương bước nhanh ra tiền viện.
Trong tiền viện Duy gia, phụ tử Lâm gia nghênh ngang vênh váo, trên mặt là nụ cười không cho là đúng.
"Xem ra gần đây Duy gia thật sự đã xuống dốc rồi, gia sản chỉ còn lại một chút thế này, Duy gia chủ, không biết khi nào ngươi mới trả hết nợ cho ta?"
Lâm Phong cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm.
"Ngươi..." Duy Gia biến sắc, phẫn nộ nói, "Duy Gia ta thiếu nợ ngươi lúc nào?"
"Ha ha!" Lâm Phong ngửa đầu cười phá lên, lấy ra một tờ giấy, "Trong đây viết rõ ràng rành mạch, Duy Gia ngươi nợ ta một trăm triệu lượng vàng, ta tịch thu sản nghiệp của ngươi cũng còn thiếu một ngàn lượng vàng, nếu ngươi không trả hết, tòa nhà Duy gia này sẽ thuộc về ta."
Duy Gia tức xanh mặt, tờ giấy này rõ ràng là lần trước Lâm Phong bắt cháu gái hắn đi, bức bách hắn ký giấy nợ....
Hiện tại, vì an toàn của cháu gái, hắn tạm thời đưa nàng ra ngoài, không ngờ Lâm Phong lại dùng tờ giấy này tới bức bách hắn...
"Ta căn bản không thiếu nợ, Lâm Phong, ngươi làm nhiều việc ác sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!"
"Ha ha!" Lâm Phong cười phá lên, "Xem ra Duy gia chủ không tính trả nợ, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Người tới, đuổi những người này ra ngoài cho ta! Người Duy gia không có tư cách bước vào Lâm gia."
Đám người Lâm gia lập tức hùng hổ xông về phía phụ tử Duy gia.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lâm Nghiệp cười lạnh, trong đầu lại nghĩ tới một màn ở dịch quán...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...