"Tất cả mọi người trật tự!"
Phiêu Lâm vừa dứt lời, cả quảng trường đều trở nên an tĩnh.
Sau đó, hắn chậm rì rì nói tiếp: "Tiếp theo, mời số 1 lên đài! Ai có số 1 thì bước ra!"
Vừa nói xong, trong đám đông có hai thanh niên bước ra.
Thực lực hai người cũng không chênh lệch lắm, sau khi báo tên thì bắt đầu tỷ thí, hai người sàn sàn nhất thời không thể phân thắng bại...
"Các ngươi đoán trận này ai thua ai thắng?" An Thiến chớp chớp mắt, nhìn hai nữ tử bên cạnh.
"Hẳn là thanh niên áo đen." Thiên Thừa Ngôn nhíu chặt mày, trên gương mặt thanh tú mang theo nhàn nhạt ý cười.
"Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Người thắng là nam nhân áo trắng."
Thiên Thừa Ngôn kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nhưng thoạt nhìn, rõ ràng là thanh niên áo đen chiếm thế thượng phong, vì sao nói hắn sẽ thua?"
"Hắn dùng toàn lực", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Ngược lại, thanh niên áo trắng từ đầu đã không dùng hết toàn lực, cho nên tuy đang bị rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn ổn định, còn thanh niên áo đen, hắn dùng quá nhiều lực lượng, về sau sẽ yếu đi...."
Đang nói, Thiên Thừa Ngôn nhìn thấy thanh niên áo đen dần dần có chút lực bất tòng tâm, mà đúng lúc này, tình thế nghịch chuyển, thanh niên áo trắng bật người lên, trường kiếm sắc bén như gió quét qua trước mặt thanh niên áo đen, bức hắn lui về phía sau vài bước.
Giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống cằm thanh niên áo đen, sắc mặt hắn dần trắng bệch, bất chợt thanh niên áo trắng tung người lên, hung hăng đá một cước vào ngực thanh niên áo đen.
Bởi vì ngay từ đầu đã dùng toàn lực, lúc này thanh niên áo đen đã không còn sức lực phản kháng, bị đá bay ra ngoài...
"Sư phụ, ngươi không chỉ có thực lực biến thái mà sức quan sát cũng nhạy bén như thế, đồ nhi cam bái hạ phong."
Thiên Thừa Ngôn cười khổ, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao sư phụ biến thái như vậy, thì ra, không có lúc nào mà nàng không lộ ra hơi thở cường giả.
Còn hắn, ngoại trừ thiên phú thì không còn gì đáng khen nữa...
Kim Khải quét mắt về phía dung nhan thản nhiên của Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, cũng không nói gì chỉ lẳng lặng thu hồi tầm mắt...
Kế tiếp lại có mấy người lên đài, đương nhiên, mọi người đều dự đoán được người thắng, không có kinh hỉ gì xuất hiện...
Sau khi hai người trên lôi đài bước xuống, Phiên Lâm hô tiếp: "Số 9!"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn tấm thẻ trong tay, mỉm cười nói: "Rốt cuộc đến lượt ta..."
Dứt lời, bạch y xẹt qua không trung, đáp xuống lôi đài.
Đối diện nàng là một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo tương đối khắc nghiệt, cao ngạo, không coi ai ra gì, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nói: "Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Một võ giả thiên phú trung cấp? Tuy ngươi kém hơn ta một bậc, bất quá thiên phú như vậy cũng tạm chấp nhận được, nhưng đối phó với ngươi, ta chỉ cần một chiêu."
Lúc nói lời này, nam nhân giơ một ngón tay lên, lắc lư trước mắt Mộ Như Nguyệt, tươi cười nhạo báng...
Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, lạnh nhạt nhìn nam nhân kia, nhếch môi nói: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong rồi thì bắt đầu đi, ta không có kiên nhẫn chờ ngươi..."
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hai người, ai cũng cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ thua...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...