"Cô nương, chúng ta là người của gia tộc Thiên Thừa, lần này trùng hợp đi ngang qua đây, nhìn thấy cô nương hôn mê bất tỉnh, đoán là cô nương gặp bão cát nên thiếu gia nhà chúng ta cứu cô nương."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Vậy ngươi có nhìn thấy nam nhân đi cùng ta không?"
"Không có, ta chỉ thấy một mình cô nương ở đó, có lẽ bằng hữu của cô nương bị bão cát mang đi đâu đó rồi, yên tâm đi, bằng hữu của cô nương nhất định sẽ bình an."
Nàng không nói gì.
Với thực lực của Vô Trần, đương nhiên sẽ bình an, có điều hiện tại hắn và nàng lại phải tách ra, trong lòng có chút bất đắc dĩ...
"Cô nương, ta là hộ vệ của gia tộc Thiên Thừa, ngươi cứ gọi ta là Đại Hùng là được." Nam nhân sờ sờ đầu mình, nói.
Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, xem ra nàng thật sự lại phải tách khỏi nam nhân kia.
"Đại Hùng, chúng ta đang đi đâu?"
"Quận Châu."
Quận Châu?
Nàng hơi sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp như thế, thế mà có người có thể thuận đường mang nàng đến Quân Châu, chỉ cần tiếp tục đi theo đường này, nàng sẽ nhanh chóng gặp lại Vô Trần...
Phanh!
Đột nhiên có tiếng vang từ ngoài cửa truyền đến, Đại Hùng cau mày, ngượng ngùng nói: "Cô nương, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, ta ra ngoài xem xét, ngươi cứ ngồi trong này đi."
Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Lúc này trên đường núi, một đoàn người chặn trước xe ngựa, dẫn đầu đoàn người kia là một nam nhân trên vai vác đại kiếm, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm người trước mắt.
Sắc mặt Thiên Thừa Ngôn trầm xuống, trên gương mặt thanh tú thoáng qua vẻ lạnh lẽo: "Triệu Lăng, ta và Hổ Long các ngươi nước giếng không phạm nước sông, tại sao lại chặn đường ta?"
Nam nhân tên Triệu Lăng kia nhếch miệng cười, âm trầm nói: "Thiên Thừa Ngôn, có người muốn lấy mạng ngươi, Triệu Lăng ta trước nay nhận tiền không nhận người, coi như ngươi xui xẻo đi!"
Thiên Thừa Ngôn biến sắc, chưa kịp nói gì đã thấy Triệu Lăng vung tay lên, lạnh lùng nói: "Các huynh đệ, lên cho ta, giết Thiên Thừa Ngôn, chúng ta sẽ có một món tiền lớn đủ tiêu xài một thời gian!"
Bọn cường đạo hét to rồi nhắm về phía Thiên Thừa Ngôn.
Sắc mặt Thiên Thừa Ngôn lạnh lẽo, khó coi nói: "Triệu Lăng, các ngươi thật quá đáng, chờ chúng ta trở lại gia tộc Thiên Thừa, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi!"
"Ha ha, vậy cũng phải trở về được rồi nói, các huynh đệ, xông lên giết bọn họ không còn manh giáp cho ta!"
Người gia tộc Thiên Thừa tràn ngập phẫn nộ, nhưng với thực lực của bọn họ bây giờ căn bản không thể chiến đấu với người Hổ Long bang.
Lúc bọn họ tuyệt vọng, trong không trung đột nhiên xuất hiện một hơi thở cường đại, thân thể mọi người nhịn không được run lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Oanh!
Triệu Lăng chưa hồi phục lại tinh thần thì đã bay ngược ra ngoài, hung hăng nện vào một thân cây...
Biến cố bất ngờ làm mọi người sửng sốt, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...