"Ha ha!" Thượng Quan Phượng cười to hai tiếng, vẻ mặt càng châm chọc: "Thượng Quan Lam, ngươi giả ngu hay thật sự ngốc? Ta đã giết nữ nhi ngươi, cướp linh hồn của nàng, còn lợi dụng thân phận nữ nhi ngươi để làm chuyện ta muốn làm! Đáng tiếc, ngươi quá vô dụng, chỉ có vài người mà cũng không đối phó được, lúc trước ta đã phòng ngừa trước tình huống này, trộm phong ấn thiên hoàng rồi, cho nên, bây giờ, ta không còn cần ngươi nữa!"
Đôi mắt nàng lạnh băng, lạnh thấu tâm Thượng Quan Lam.
Giờ phút này, sắc mặt nàng tái nhợt, tựa hồ không thể tin được lời vừa rồi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo và thanh âm thị huyết kia, thật sự không phải nữ nhi của nàng...
"Ngươi nói ngươi không phải là nữ nhi của ta?" Thanh âm Thượng Quan Lam run rẩy, đáy lòng trào lên bi thương và phẫn nộ.
"Đúng vậy", Thượng Quan Phượng nhếch môi, "Ta chẳng những không phải là nữ nhi của ngươi mà còn là hung thủ giết nữ nhi ngươi! Thượng Quan Lam, ta vốn cho rằng lợi dụng ngươi có thể giúp ta làm một số chuyện, nhưng cuối cùng là ta đã quá đề cao năng lực của ngươi! Còn nữa, nhớ kĩ tên của ta, Tử Phượng!"
Trong lòng Thượng Quan Lam vô cùng phẫn hận, cũng không thèm để ý tới Nam Cung Liệt phía sau, thân thể chợt lóe nhằm về phía Tử Phượng, sát khí tràn ngập khắp Diêu gia.
"Tiện nhân, ta muốn giết ngươi, báo thù cho nữ nhi đáng thương của ta!"
Nhưng nàng còn chưa tới gần Tử Phượng, thiên hoàng bỗng liếc nàng một cái, một ngọn lửa nháy mắt đã bùng lên, vây quanh Thượng Quan Lam.
Lập tức, một thanh âm tê tâm liệt phế vang lên.
Tim mọi người đều run rẩy, biểu tình tuyệt vọng và sợ hãi, tựa như thiên hoàng trước mắt là một ma đầu thích giết chóc.
"Thiên hoàng, giết bọn họ!" Vạt áo Tử Phượng khẽ bay, tóc đen bay múa, lời nói tràn ngập sát khí khiến tim mọi người run lên.
Nhưng thiên hoàng không có bất kì động tác gì, thân hình to lớn che phủ cả không trung, ngọn lửa tươi đẹp làm cả bầu trời đều đỏ rực.
"Thiên hoàng, ngươi còn thất thần làm gì?" Ánh mắt Tử Phượng âm trầm, lạnh giọng nói.
Thiên hoàng quay đầu, nhàn nhạt nhìn Tử Phượng, chỉ một cái liếc mắt này làm trái tim Tử Phượng co rụt lại, phảng phất không thở nổi.
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta!"
Thanh âm lạnh nhạt thản nhiên, lại lộ ra hơi thở cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống.
Giống như trong mắt nó, Tử Phượng là một con kiến nhỏ bé không đáng nhắc tới...
"Ngươi nói cái gì?" Tử Phượng biến sắc, "Đừng quên, là ta thả ngươi ra, hiện tại ngươi còn không báo đáp ân cứu mạng, ta ra lệnh cho ngươi, giết bọn họ!"
Trong mắt thiên hoàng lập lòe sát khí, một ngọn lửa lập tức bắn về phía Tử Phượng, phịch một tiếng, thân thể nàng chợt văng ra ngoài.
"Nể tình ngươi giải trừ phong ấn thả ta ra ngoài, ta tha cho ngươi một mạng, nếu như có lần sau, ta sẽ không buông tha ngươi."
Dứt lời, nó không thèm nhìn Tử Phượng một cái, thân thể khổng lồ đỏ rực bay về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Xoát xoát xoát!
Ánh mắt mọi người như thanh kiếm sắc bén tập trung về phía Tử Phượng, khiến toàn thân nàng run rẩy, dung nhan tuyệt mỹ càng thêm trắng bệch.
Nàng làm sao cũng không ngờ được thiên hoàng sẽ phản bội mình!
Cái gia hỏa vong ơn phụ nghĩa kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...