"Lão nhân đáng chết, rồi sẽ có một ngày ngươi phải hối hận!"
Thượng Quan Lam bùng nổ lửa giận, lần nữa nhắm về phía Nam Cung Liệt, nắm đấm tựa như một thanh kiếm, phá vỡ không trung, xung quanh lập tức nổi lên cuồng phong kịch liệt.
Nam Cung Liệt cũng không nóng vội, nhàn nhạt liếc mắt nàng một cái, sau đó trước mặt hắn xuất hiện vô số trường kiếm, bay về phía Thượng Quan Lam.
Thượng Quan Lam lập tức biến sắc, thu chân lại, nghiêng người tránh thoát một kiếm đầu tiên, nhưng càng ngày càng nhiều thanh kiếm bay tới khiến nàng trở tay không kịp...
Phanh!
Bang bang!
Đúng lúc này, hai bóng người xuất hiện phía trước Thượng Quan Lam, nhìn thấy hai người kia, nàng tái mặt, nôn nóng hô to: "Vân Thái, Quân Lan!"
Hai người kia bại, cũng có nghĩa một mình nàng phải đối mặt với nhiều linh nguyên như vậy...
Xong rồi, lần này chắc chắn xong rồi!
Trên mặt Thượng Quan Lam lộ ra vẻ tuyệt vọng, không thể ngờ được sắp thành công, lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy...
Nếu như không có bọn họ, Diêu gia đã sớm là vật trong tay nàng...
"Xem ra Thượng Quan Lam này không còn tác dụng gì", nhìn tình hình chiến đấu phía trước, Thượng Quan Phượng thất vọng thở dài, "Ta vốn nghĩ dựa vào Tiên Y Môn sẽ dễ dàng hành sự hơn, không ngờ đường đường môn chủ Tiên Y Môn lại yếu đuối như thế, đã vậy, ta cũng không cần dựa vào nàng nữa..."
Nàng ngước mắt nhìn thân ảnh chật vật phía trước, nở nụ cười lạnh băng.
Tuy trong khoảng thời gian này Thượng Quan Lam đối với nàng cũng khá tốt, quan tâm, sủng ái nàng, nhưng kiếp trước, ngay cả Tử gia nàng còn có thể hạ thủ, huống chi hiện tại chỉ là một Thượng Quan Lam?
Vì đạt được mục đích, nàng không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Trong lúc Thượng Quan Lam đang chống đỡ công kích của Nam Cung Liệt, phía sau chợt có một lực lượng cường đại đánh tới, nàng vội vàng quay đầu, vừa nhìn thấy, suýt chút nữa bị dọa ngã sấp xuống.
"Phượng Nhi, ngươi đang làm gì?"
Một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên trước mắt mọi người, sau đó, từ trong ngọn lửa, một con phượng hoàng cường đại bay lượn trên không trung.
Hai mắt phượng hoàng đỏ như máu, lãnh ngạo coi rẻ chúng sinh.
"Thiên hoàng, ngươi thế nhưng thả thiên hoàng ra, ngươi làm thế nào lấy được bùa phong ấn?" Thượng Quan Lam nhìn chằm chằm gương mặt lạnh băng kia, trong lòng có chút thất vọng.
Lá bùa này phong ấn thiên hoàng cường đại, ngay cả nàng cũng không dám thả thiên hoàng ra, vậy mà Thượng Quan Phượng lại nhân lúc nàng không chú ý mà lấy trộm thiên hoàng.
"Ngươi quá vô dụng!" Thượng Quan Phượng cười lạnh nói, "Nếu ngươi đã vô dụng như vậy, không bằng để ta giải quyết những chuyện này."
Thượng Quan Lam hơi ngẩn ra: "Phượng Nhi, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
"Thượng Quan Lam", Thượng Quan Phượng khẽ nâng mắt, cười lạnh nói, "Mặc dù hơi khó mở miệng, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, ta không phải nữ nhi của ngươi, ta chỉ cướp đi linh hồn của nữ nhi ngươi, thay thế nàng sống sót thôi, nhưng nói thật, hương vị của linh hồn nữ nhi ngươi không tồi, tuy nàng vẫn luôn giãy giụa nhưng vẫn bị ta cắn nuốt, sau đó hoàn toàn thay thế nàng!"
Thân thể Thượng Quan Lam cứng đờ, ánh mắt mê mang: "Phượng Nhi, ngươi bị bệnh sao? Tại sao ta không hiểu những lời ngươi nói? Ta không truy cứu chuyện ngươi trộm thiên hoàng, chờ ta làm xong chuyện này chúng ta liền trở về..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...