Cảm giác giành giật sinh mệnh từ tay tử thần này, quá tốt đẹp....
Trong nháy mắt đó, nàng thật sự có cảm giác sinh mệnh mình sắp kết thúc trong tay nam nhân này!
"Ngươi là ai?" lão giả lạnh lùng nhìn Phượng Kinh Thiên, đáy mắt từ từ dâng lên sát khí, "Đây là Tiên Y Môn, không chấp nhận ngươi làm càn!"
Oanh!
Quanh người Phượng Kinh Thiên nổi lên một trận cuồng phong, hắn chỉ lạnh lùng nhìn lão giả một cái, âm trầm nói: "Cút!"
Phụt!
Tựa như có một cỗ lực lượng cường hãn đánh vào ngực lão giả, thân thể hắn văng ra ngoài, phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn nam nhân tuyệt thế kia.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía ngọc bội bên hông nam nhân, con ngươi co rụt lại: "Ngươi... ngươi là đệ tử của người kia?"
Khó trách, khó trách người Thánh Môn lại cung kính với hắn như thế, thì ra hắn là đệ tử của người kia....
Ánh mắt Phượng Kinh Thiên âm trầm nhìn lão giả sắc mặt trắng bệch dưới đất, sau đó dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, trong nháy mắt, lệ khí quanh người đều tan biến hết, đôi mắt phượng chăm chú mà thâm tình.
"Nữ nhân, ta sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm ngươi, dù là vũ nhục cũng không được!"
Đối với hắn, bất kì lời nói nào vũ nhục nàng, đều giống như cái gai đâm vào lòng hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì ai xúc phạm nàng!
"Phượng Kinh Thiên..." Mộ Như Nguyệt thở dài, phức tạp nói, "Ngươi hà tất phải như vậy?"
Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp môi, gợi lên một độ cong mê người, mắt phượng chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta đang chuộc tội!"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn hắn.
"Năm đó..." Phượng Kinh Thiên tạm dừng một chút, nói, "Bởi vì ta ép buộc ngươi ở lại, phong ấn thực lực của ngươi, cho nên suýt nữa đã hại ngươi mất mạng, nếu cho ta một cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa..."
Từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã bị nàng hấp dẫn, nàng vĩnh viễn là trung tâm, tỏa sáng rực rỡ, lóa mắt.
Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn một nam nhân khác...
Nếu hắn không dùng sai phương pháp đi yêu, nếu hắn giống như Dạ Vô Trần, thường xuyên ở bên cạnh nàng, nàng có thể lựa chọn hắn hay không?
Phượng Kinh Thiên cười khổ, nữ nhân nhẫn tâm này đoạt mất trái tim hắn, nhưng chỉ để lại cho hắn thương tổn thật sâu.
Nếu muốn hoàn toàn quên nàng, nói dễ hơn làm? Nhưng chỉ cần nghe thấy có người vũ nhục nàng, hắn liền hận không thể đem người kia bầm thây vạn đoạn!
"Phượng Kinh Thiên, ngươi buông tay đi." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Phượng Kinh Thiên, rồi thời gian sẽ phai nhòa tất cả....
Tuổi thọ của võ giả rất dài, cho nên, theo thời gian trôi đi, Phượng Kinh Thiên sẽ quên nàng, nếu không, cả đời này hắn sẽ sống rất vất vả...
Phượng Kinh Thiên cười nhạt nói: "Hi vọng như thế..."
Nhưng hắn biết, điều này.... tuyệt đối không thể!
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng cảm giác được trong đan thư phát ra mùi chua chua, bất giác bật cười.
Tên Dạ Vô Trần kia, lại ghen rồi.
Vừa rồi nghe thấy lời U Lan nói, gia hỏa này suýt nữa đã chạy ra, nếu nàng không kịp cảnh cáo hắn, có lẽ, hậu quả không dám tưởng tượng....
U Lan cắn chặt môi, ánh mắt không cam lòng, căm hận nhìn Mộ Như Nguyệt.
Dù các thế lực khác cảm thấy trơ trẽn với hành vi của Mộ Như Nguyệt, nhưng kiêng kị Phượng Kinh Thiên mà không dám nói gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...