"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, hai mắt dại ra nhìn Mộ Như Nguyệt, vừa rồi, có phải nàng nghe lầm không?
Bệnh của gia gia đã nguy kịch, cũng không phải chứng bệnh thông thường, nhưng Mộ Như Nguyệt lại nói có thể cứu được hắn?
Nhất định là nàng nghe lầm....
"Có lẽ ta có thể cứu được gia gia của ngươi, bất quá ngươi phải dẫn ta đi xem hắn đã."
Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, kích động cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, run giọng nói: "Ngươi... ngươi nói thật? Thật sự có thể cứu hắn? Nguyệt Nhi, ta... ta cũng không biết nên cảm ơn ngươi thế nào, nếu không nhờ có ngươi, sợ là ta đã bị buộc gả cho Cung Tân, đời này có thể quen biết ngươi là may mắn lớn nhất đời ta."
Dạ Vô Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tay Diêu Vân Thanh nắm tay Mộ Như Nguyệt, lập tức vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực mình.
Trong tay đột nhiên trống không làm Diêu Vân Thanh ngẩn ra một chút, chợt bĩu môi, nam nhân của Nguyệt Nhi đúng là cái lu giấm chua, chỉ đụng cũng không cho đụng một chút...
"Thanh Nhi, ta không hoàn toàn nắm chắc, phải xem xét bệnh tình của hắn trước rồi mới có thể đưa ra kết luận", Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn nữ tử trước mắt, kiên định nói, "Dù không nể tình ngươi quen biết ta, ta cũng sẽ xem ngươi là tẩu tử tương lai mà giúp đỡ, ta không nắm chắc 100% nhưng cam đoan sẽ làm hết sức."
Diêu Vân Thanh cười vui vẻ, cười cười, nước mắt cũng chảy xuống.
Nàng biết, chỉ cần Mộ Như Nguyệt nói ra thì nhất định có nắm chắc, như vậy, ở Diêu gia này nàng cũng không mất đi người thân quan trọng nhất này....
"Nguyệt Nhi, có lẽ nói gì nữa cũng là dư thừa, nhưng mặc kệ ngươi có thành công hay không, ta đều cảm ơn ngươi, ta cũng hiểu rõ, nếu ta không phải Diêu Vân Thanh, ngươi tuyệt đối sẽ không cứu giúp."
Dù người khác có trả giá cao thế nào, Mộ Như Nguyệt đều sẽ không tùy tiện cứu người.
Đơn giản là vì nàng là Diêu Vân Thanh, hơn nữa là thê tử tương lai của Tiêu Phong.
Nghĩ đến đây, nàng đỏ mặt nhìn về phía nam nhân trên giường, trùng hợp đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, lòng nàng chợt nhảy lên, vội vàng cúi đầu.
"Nguyệt Nhi, ta dẫn ngươi đi gặp gia gia."
Diêu Vân Thanh mím môi, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, nếu gia gia không bị bệnh nặng, làm sao Nhị thúc dám làm càn như thế? Nếu gia gia khỏe mạnh trở lại, người đầu tiên gia gia muốn thu thập chính là Nhị thúc.
Mấy năm gần đây, gia gia đã sớm thất vọng với hành vi của Nhị thúc, nhưng vẫn muốn cho hắn một cơ hội, đáng tiếc, chính hắn đã bỏ qua cơ hội đó....
Trong tiền viện Diêu gia, người người nằm ngang nằm dọc, tiếng kêu rên đầy sân.
Một bạch lang cao ngạo ngẩng đầu, dáng người mỹ lệ, lại đại khai sát giới, cắn một ngụm vào cổ một người, hung hăng quăng ra ngoài.
"Đáng chết!" Diêu Lâm biến sắc, vẻ mặt dữ tợn nói, "Lên hết cho ta, bất chấp tất cả giết bạch lang này!"
Khiếu Nguyệt đảo mắt qua phía Diêu Lâm, từng bước từng bước ưu nhã đi tới, mỗi bước đều giống như hung hăng dẫm vào lòng Diêu Lâm....
Ngay tại thời điểm Diêu Lâm lui về phía sau một bước, oanh một tiếng, một cỗ hơi thở bức người ập đến, bắn về phía Khiếu Nguyệt...
Phanh!
Khiếu Nguyệt lập tức lui về phía sau mấy bước, đôi mắt bạc quét về phía lão giả áo vàng trên không trung, đột nhiên nheo mắt, lộ ra hàn ý lạnh băng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...