Dạ Thiên Phong từ trên giường đi xuống, vung tay nắm lấy khuôn mặt
tái nhợt của Mộ Đình Nhi, cười lạnh nói: “Bất quá, nếu ngươi đã muốn hầu hạ ta như vậy, sao ta lại không thành toàn cho ngươi? Hôm nay hứng thú
của bổn thế tử không tệ, để ngươi và Mị Nhi cùng hầu hạ ta đi.”
Mộ Đình Nhi trừng to mắt, khiếp sợ nhìn khuôn mặt anh tuấn quen thuộc trước mắt.
Đây là nam nhân nàng yêu nhiều năm sao? Vậy mà hắn bảo mình cùng một nữ nhân khác hầu hạ hắn?
Không, nàng không cần!
“Thế tử, cầu xin ngươi, buông tha ta, van xin ngươi.” Mộ Đình Nhi khóc hoa
lê đái vũ, nhưng dù có đau khổ cầu xin cũng không thể khiến nam nhân này sinh lòng thương xót.
Quần áo trên người từng chút từng chút bị xé nát, Mộ Đình Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Vừa rồi liếc mắt một cái đã khiến nàng đau triệt nội tâm, hiện tại muốn
nàng xem toàn bộ quá trình, nàng làm sao chịu đựng được? Điều duy nhất
có thể làm chính là nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn một màn tàn nhẫn
kia.
_____________
“Chủ tử, Nhã quý phi tới.”
Trong Mộ trạch, Mộ Như Nguyệt ngậm quả nho Dạ Vô Trần lột cho nàng, nghe nói
Nhã quý phi tới, nàng nhịn không được nhướng mày, hỏi: “Nhã quý phi tới
tìm ta làm gì?”
Hiện giờ nàng ở đây, đã không còn là bí mật ở Phượng thành nữa.
Lý Lộ sờ sờ cái ót, cười ha hả: “Ta cũng không rõ lắm. chủ tử đi xem sẽ biết.”
“Được, đi” Mộ Như Nguyệt từ trên ghế quý phi đứng dậy, lười biếng duỗi eo,
nói, “Ta đi nhìn xem rốt cuộc Nhã quý phi kia tìm ta vì chuyện gì.”
Khi nói chuyện, người đã ra tới cửa.
Lúc này ở chính sảnh, Nhã quý phi ngồi trên ghế gỗ đàn, bên cạnh có cung nữ rót trà cho nàng, nàng cầm ly trà nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy trong miệng thơm ngát, tán thưởng: “Trà này thật không tồi.”
Mộ Như
Nguyệt vừa từ ngoài cửa đi vào nghe được lời của Nhã quý phi, bất giác
cười nói: “Nếu như Quý phi nương nương thích có thể mang mấy cân về
uống.”
Dù sao trà này cũng là nàng đoạt từ chỗ lão nhân về.
“Vậy ta cũng không khách khí với Mộ cô nương”, Nhã quý phi cười vũ mị, mặt
mày sinh động, “Mộ cô nương, lần này ta không lấy thân phận quý phi tới
đây, hiện tại ta chỉ là Cơ Như Nhã mà thôi, cho nên Mộ cô nương cũng
đừng kêu ta Quý phi nương nương cái gì.”
Mộ Như Nguyệt mỉm cười
ngồi xuống, tiện tay bưng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới không
nhanh không chậm mở miệng: “Không biết lần này Cơ cô nương tới tìm ta có việc gì?”
Không có việc không đăng tam bảo điện, nàng không tin
Cơ Như Nhã đến đây chỉ để thăm nàng, có điều đối với nữ tử này, nàng vẫn rất có hảo cảm cho nên cũng không tỏ thái độ cự người ngoài ngàn dặm.
Cơ Như Nhã dùng mắt ra lệnh cho cung nữ, nói: “Phỉ Thúy, ra ngoài canh chừng, đừng để cho bất kì ai tiến vào.”
“Vâng, nương nương.”
Phỉ Thúy phúc thân rồi đi ra ngoài cửa canh gác, sau đó Cơ Như Nhã mới nhìn qua Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt diễm lệ lộ ra chút bi thương.
“Mộ cô nương có hứng thú nghe một chút chuyện xưa không?”
Người đời đều biết Tử Nguyệt hoàng sủng ái Nhã quý phi tận xương, có thứ gì
tốt đều đưa đến Nhã Các, chỉ cần Nhã quý phi muốn hắn đều sẽ trăm phương nghìn kế lấy được để nàng vui vẻ, thậm chí có người nhục mạ Nhã quý phi là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân.
Nhưng không ai biết một
đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế sao có thể cam tâm hầu hạ một lão nhân đáng tuổi gia gia mình? Mặc dù lão nhân kia có quyền có
thế cũng không thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...