Dưới ánh trăng, sắc mặt nam nhân tái nhợt, suy yếu hé mắt nhìn về phía những người lôi kéo Diêu Vân Thanh, nhấp nhấp môi nhưng không cách nào phát ra thanh âm...
"Dừng tay! Nhị thúc, ngươi dừng tay lại cho ta!!!"
Thân thể Diêu Vân Thanh run rẩy kịch liệt, nước mắt như suối, cắn chặt môi, run giọng nói: "Nhị thúc, nếu ngươi muốn ta gả cho Cung Tân thì không được động đến hắn, nếu không, ta không ngại cá chết lưới rách!"
Một câu cuối cùng, nàng tựa hồ dùng hết sức lực rống lên, thân thể mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, dung nhan tái nhợt dưới ánh trăng càng không có chút huyết sắc.
Quả nhiên, Diêu Lâm dừng động tác, khóe môi gợi lên ý cười âm lãnh, quét mắt về phía Diêu Vân Thanh đang run rẩy: "Tốt, vậy ta tạm thời giữ lại một mạng cho hắn, người tới, nhốt nam nhân này vào địa lao, Vân Thanh, ta hi vọng mấy ngày này ngươi có thể chuẩn bị tốt để xuất giá, nếu không, ai cũng không biết nam nhân này sẽ xảy ra chuyện gì."
Diêu Vân Thanh run lên, thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuôi theo hai gò má, giờ khắc này, trái tim nàng rất đau, rất đau...
Có hai người tiến lên nhấc Tiêu Phong nửa sống nửa chết lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt nàng....
Nhưng một màn vừa rồi khiến Diêu Vân Thanh cả đời khó quên, lửa giận trong lòng ngày càng dâng cao, lại bị nàng tận lực đè nén xuống...
"Nhị thúc", nàng ngước mắt nhìn Diêu Lâm, đáy mắt hàm chứa lãnh ý, "Rồi sẽ có một ngày, ngươi hối hận vì chuyện hôm nay!"
Trong bóng đêm, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, dung nhan nữ tử càng thêm lóa mắt, rực rỡ...
"Ha ha!" Diêu Lâm ngửa đầu cười to, đảo mắt qua khuôn mặt thanh tú của đối phương, cười nhạo nói, "Ta chờ ngươi làm ta hối hận!"
Dứt lời, hắn hung hăng phất vạt áo, xoay người biến mất trong bóng đêm...
"Vô Trần, nơi này hẳn là Diêu gia ở Bắc Vực."
Trên đường phố Bắc Vực phồn hoa, nắng sớm bao phủ trên mái tóc đen mềm mại của nữ tử.
Lúc này, khóe môi nữ tử lộ ra ý cười, ánh mắt lạnh băng cũng hòa tan, tràn ngập ánh sáng.
Bạch y khẽ bay, như tiên như họa, bốn chữ tuyệt sắc khuynh thành cũng khó có thể hình dung...
Nam nhân bên cạnh một thân trường bào tím, gió nhẹ thổi bay vạt áo, ống tay áo được thêu viền vàng tôn quý, khí chất ung dung tao nhã.
Nhưng càng khiến người ta kinh diễm hơn chính là dung mạo của nam nhân, cực kì tuấn mỹ, khóe môi tươi cười tà mị, đôi mắt tím mê người.
Hai người đều nổi bật như vậy, thật không hổ là một đôi thần tiên quyến lữ.
"Hình như Diêu gia vẫn ở nơi này, Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."
Hắn vươn tay kéo nữ tử vào trong ngực, nháy mắt đã bay lên không trung, biến mất trong tầm mắt mọi người...
Có vài người thậm chí còn dụi dụi mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, có người còn hoài nghi đôi thần tiên quyến lữ vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi...
Diêu gia là một trong tứ đại thế lực của đại lục, cũng có tài lực phong phú, nhưng cửa lớn cũng không xa hoa như các thế lực khác mà có vẻ cổ xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...