Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Thanh âm hắn vạn phần lạnh lẽo, ánh mắt phẫn nộ, chán ghét đảo qua Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn ngây ngẩn, hắn thật sự không ngờ thời khắc mấu chốt lại bị phụ thân vứt bỏ, nhưng hắn càng sợ hãi Nam Cung Tử Lan rời đi hơn: "Tử Lan, ngươi nghe ta nói, ta..."

Lúc nói chuyện, hắn tiến lên muốn bắt lấy tay Nam Cung Tử Lan, lại bị Nam Cung Thần ngăn cản.

Giờ phút này, trong mắt Đông Phương Tuấn tràn đầy thống khổ, có điều là thật hay giả thì không ai biết...

"Tử Lan, ta thật sự không cố ý muốn lừa gạt ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật lòng thích ngươi, ta chỉ quá sợ hãi mất đi ngươi cho nên mới giấu giếm chuyện này, ngươi phải tin ta, ta nhất định sẽ khôi phục lại bình thường, ngươi cho ta một cơ hội, được không?"

"Bình thường?" Nam Cung Thần cười lạnh, "Đông Phương Tuấn, ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết? Bộ dạng này của ngươi còn có thể khôi phục bình thường sao? Nam Cung gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tử Lan gả cho một thái giám, ta khuyên ngươi chết tâm đi."

Hắn che chắn Nam Cung Tử Lan sau lưng, không cho Đông Phương Tuấn tiếp cận chút nào.


Đông Phương Tuấn không nói gì, hắn ngước mắt ngóng nhìn Nam Cung Tử Lan, trong mắt hàm chứa tia khẩn cầu: "Tử Lan, ngươi phải tin ta, Tuấn ca ca nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi quên rồi sao? Lúc trước ta bất chấp nguy hiểm bắt tiểu bạch hổ cho ngươi vui vẻ, vì sao bây giờ chúng ta chỉ gặp chút trắc trở, ngươi liền muốn bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không quan trọng chút nào sao?"

Trong suy nghĩ của hắn, Nam Cung Tử Lan thiện lương, lại dễ mềm lòng, chỉ cần hắn nói vài lời nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn.

Mà hắn cũng đã dang hai tay chuẩn bị đón nhận nàng...

Nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn hoàn toàn sai.

Nếu hắn không đề cập tới chuyện tiểu bạch hổ thì còn đỡ, bây giờ nhắc tới, sắc mặt Nam Cung Tử Lan lạnh lẽo, nói: "Đông Phương Tuấn, bản thân ngươi đã làm chuyện gì thì tự ngươi biết, Nam Cung Tử Lan ta không phải nữ tử vô tri ngu xuẩn, bị ngươi lừa gạt như vậy đủ rồi, ta không muốn làm một ngốc tử đau khổ lưu luyến một kẻ lừa đảo!"

Sắc mặt Đông Phương Tuấn tái nhợt, ánh mắt có chút kinh ngạc.


Chẳng lẽ Nam Cung Tử Lan đã biết chuyện đó?

Không!

Không thể nào, hắn làm kín đáo như vậy, Nam Cung Tử Lan sao có thể biết được?

Đông Phương Tuấn trấn định lại, nói: "Tử Lan, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó không? Ta thề với trời tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với ngươi!"

Nghe lời này, Nam Cung Tử Lan nở nụ cười, nụ cười này không còn đáng yêu như trước mà mang theo thất vọng.

"Đông Phương Tuấn, tới bây giờ mà ngươi còn muốn lừa gạt ta sao?" Nam Cung Tử Lan lắc đầu, ánh mắt dần dần rưng rưng, "Ngươi lừa một nữ nhân, bây giờ còn lấy danh nghĩa tình yêu lừa gạt ta, nếu ngươi không làm như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể chia tay trong hòa bình, nhưng mà hành động của ngươi đã làm ta chán ghét ngươi, Đông Phương Tuấn, đời này ta thống hận nhất chính là bị lừa dối!"

Bước chân Đông Phương Tuấn lảo đảo, nhịn không được lui về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng cuối cùng vẫn biết hết tất cả...

Nhưng Đông Phương Tuấn thật không cam lòng, thắng lợi đã ngay phía trước, lại bị nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia phá hủy, nữ nhân kia nhất định cố ý xả giận cho Khiếu Nguyệt....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui