Nàng không thể ngờ tới nữ nhân mà mình không để vào mắt này lại quen biết Âu Dương gia chủ?
Nhất định là có hiểu lầm gì đó!
"Xin lỗi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Ta cảm thấy chỗ này không tồi cho nên không tính rời đi, đương nhiên nếu có thêm tách trà thì càng tốt."
Âu Dương Đơn trợn to mắt.
Gia chủ tự mình đến mời, nữ nhân này còn cự tuyệt? Lá gan nàng rốt cuộc lớn cỡ nào mà dám nói như vậy? Sẽ không sợ gia chủ một chưởng đánh chết nàng?
Nhưng mà, Âu Dương Lăng Thiên tựa như không nghe thấy lời nàng nói, trên mặt nhìn không ra bất kì cảm xúc tức giận nào, trong mắt vẫn chứa nhàn nhạt ý cười.
"Mộ cô nương, ngươi muốn thế nào mới chịu cùng ta trở về?"
Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nhạt nói: "Ngươi không nghe câu nói, thỉnh phật thì dễ, tiễn phật thì khó sao? Là người Âu Dương gia các ngươi bắt ta đến đây, chẳng lẽ cứ tính như vậy?"
Ngụ ý, ngươi không cho ta một công đạo, ta tuyệt đối không rời khỏi đây.
Trong lúc Âu Dương Đơn còn đang ngây ngốc đứng một bên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Âu Dương Lăng Thiên.
Toàn thân hắn run lên, còn chưa kịp mở miệng, lão giả đã nâng tay tát hắn một cái văng ra ngoài: "Âu Dương Đơn, ngươi thật to gan, ngay cả khách quý của Âu Dương gia cũng dám bắt, ai cho ngươi cái quyền này?"
Âu Dương Đơn bị tát ngu người, đầu óc ong ong, giống như có một đàn muỗi trong đầu hắn, làm hắn nhất thời không kịp hồi phục tinh thần...
Khách quý của Âu Dương gia....
Mấy chữ này chiếm cứ toàn bộ đầu óc hắn, Âu Dương Đơn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, đau lợi hại.
"Không!" Âu Dương Lâm che miệng, sợ hãi kêu lên, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nàng vừa nói được một chữ, Âu Dương Vân Cẩm không kiên nhẫn vung tay quăng nàng ra ngoài.
"Âu Dương Đơn lạm dụng chức quyền, tổn thương người vô tội, từ nay về sau tước đoạt họ Âu Dương, trục xuất khỏi gia tộc! Còn Âu Dương Lâm kiêu căng tùy hứng, vĩnh viễn xóa tên khỏi từ đường gia tộc."
Âu Dương Lăng Thiên quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, trừng phạt như vậy đã đủ chưa?"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt về phía hai người còn đang sửng sốt: "Còn nhớ rõ lời nói của ta vừa nãy không? Ta có thể đi cùng ngươi, chỉ mong ngươi không hối hận!"
Không hối hận?
Sao có thể không hối hận?
Nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa!
Âu Dương Đơn cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, hắn không thể ngờ chỉ vì mình bắt hai người này mà phải chịu trừng phạt nghiêm khắc đuổi khỏi gia tộc như vậy.
Mà đã bị trục xuất khỏi Âu Dương gia, trên đại lục này còn có ai dám thu nhận cha con bọn họ?
Âu Dương Lăng Thiên phất tay, sai người kéo hai cha con mặt xám như tro tàn ra ngoài, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: "Mộ cô nương, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thể chữa khỏi thương thế của ta hay không?"
Khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "Có thể!"
Chỉ hai chữ đơn giản đã khiến tim Âu Dương Lăng Thiên nhảy dựng, sắc mặt có chút kích động, cuối cùng vẫn đè nén xuống: "Mộ cô nương, vậy không biết ngươi có yêu cầu gì?"
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Yêu cầu của ta vẫn như cũ, Âu Dương gia nguyện trung thành với ta, ta cứu ngươi! Nói cách khác, không tin tưởng ta, ngươi nhất định không sống quá nửa tháng!"
Âu Dương Lăng Thiên trầm mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...