Ánh mắt Âu Dương Đơn lãnh lệ, thanh âm lạnh lùng vô cùng: "Ta khuyên các ngươi không nên phản kháng, nếu không người chịu thiệt chính là các ngươi!"
Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, tựa như không nhìn thấy hành vi của Âu Dương Đơn, nàng hơi ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, cười lạnh nói: "Đây là quyết định của các ngươi, một khi đã như vậy, ta đi với ngươi, chỉ hi vọng ngươi đừng hối hận!"
Tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, Âu Dương Đơn cười to nói: "Hối hận? Ta bất quá là bắt hai người mà thôi, sao phải hối hận? Nếu nói hối hận thì cũng phải là các ngươi mới đúng, người tới, dẫn bọn họ đi!"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vẫn chưa phản kháng, chỉ có sắc mặt lạnh thêm vài phần: "Vô Trần, người khác đã mời, vậy chúng ta cứ đến phòng thẩm vấn một chuyến."
"Tốt."
Hai mắt Dạ Vô Trần chứa ý cười nhìn Mộ Như Nguyệt, khóe môi nở nụ cười tà khí, phảng phất như trong đôi mắt tím chỉ có bóng dáng của nàng...
"Phụ thân, lời của Mộ cô nương là có ý gì?"
Trong thư phòng Âu Dương gia chỉ còn lại Âu Dương Lăng Thiên và Âu Dương Vân Cẩm, hắn nhớ tới lời Mộ Như Nguyệt nói trước khi rời đi, trong lòng dần dần cảm thấy bất an.
Âu Dương Lăng Thiên than nhẹ: "Cẩm Nhi, ngươi còn nhớ vết thương của vi phụ nhiều năm trước không?"
"Phụ thân..." Âu Dương Vân Cẩm ngẩn ra một chút, "Ngươi nói là vết thương mà lão gia hỏa Đông Phương gia kia đánh lén?"
"Đúng vậy", Âu Dương Lăng Thiên cười khổ một tiếng, ánh mắt cũng có chút trầm tư, "Vết thương năm đó vẫn chưa lành hẳn, hiện giờ đã phá hủy lục phủ ngũ tạng của ta, thân thể ta ngày càng kém, khụ khụ."
Nói tới đây hắn nhịn không được ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua tái nhợt.
"Phụ thân!" Âu Dương Vân Cẩm vội vàng tiến lên đỡ Âu Dương Lăng Thiên, cau mày nói: "Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết?"
Âu Dương Lăng Thiên lắc lắc đầu: "Nếu bị những người khác biết, nhất định Âu Dương gia sẽ rung chuyển một trận, cho nên mấy năm nay ta vẫn luôn một mình chịu đựng, nhưng tới bây giờ không nói ra cũng không được, ta có thể cảm nhận sinh mệnh mình đã tới giai đoạn đếm ngược từng ngày, có lẽ chết bất cứ lúc nào."
Âu Dương Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt.
Không biết từ khi nào, tóc phụ thân đã hoa râm, trên trán đầy nếp nhăn, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước.
Phụ thân hắn... thật sự già rồi...
Trong lòng Âu Dương Vân Cẩm có chút chua xót, cả đời phụ thân đã vì Âu Dương gia trả giá quá nhiều, sầu lo không ngớt...
"Phụ thân, nếu Mộ cô nương có thể nhìn ra bệnh tình của ngươi, nàng nhất định có phương pháp chữa trị." Âu Dương Vân Cẩm tựa như nhớ tới điều gì, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Trong lòng Âu Dương Lăng Thiên cũng có chút mong đợi.
Cẩm Nhi nói không sai, nếu nàng đã nhìn ra bệnh tình của hắn, chứng tỏ nàng có phương pháp trị liệu, nhưng mà ngay từ đầu hắn đã đắc tội nha đầu kia...
Âu Dương Lăng Thiên cười khổ: "Cẩm Nhi, ta đã đắc tội vị cô nương kia rồi, bây giờ muốn nàng cứu ta, chỉ sợ rất khó."
"Phụ thân, Mộ cô nương không phải loại người tức giận vì mấy câu nói, chỉ cần chúng ta có thành ý, nàng nhất định sẽ đồng ý, huống chi, phụ thân cũng không thật sự làm chuyện gì tổn thương nàng, cho nên không cần quá lo lắng."
Quan trọng hơn là, Âu Dương Vân Cẩm biết Mộ Như Nguyệt muốn đối phó với Âu Dương Vân Thư, như vậy nhất định sẽ không từ bỏ Âu Dương gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...