Đông Phương Tuấn lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt chợt lóe hàn ý: "Ngươi là ai?"
Tử Thược khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn hai người trên không trung, cười lạnh nói: "Ta là ai thì liên quan gì đến các ngươi?"
"Ngươi..."
Đông Phương Tuấn biến sắc, đang định nói gì đó, lại bị lão giả bên cạnh ngăn cản.
Ma lão khẽ cau mày, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Tử Thược, nhàn nhạt nói: "Cô nương, ngươi quả thật là một cường giả, nhưng Đông Phương gia cũng không thể khinh thường."
"Đông Phương gia?" Tử Thược cười lạnh, châm chọc nói, "Đừng nói là Đông Phương gia, dù là lão gia hỏa thủ lĩnh ma thú kia tới cũng không thể động đến một cọng lông tơ của hai người kia!"
Ma lão biến sắc. Từ trước đến nay, có ai không sợ thực lực cường đại của hắn? Nhưng cái nha đầu thoạt nhìn cùng lắm mới 30 tuổi này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế, rõ ràng là không đặt Đông Phương gia vào mắt!
"Tốt! Rất tốt!" Ma lão giận quá hóa cười, "Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Oanh!
Cường đại uy áp cuồn cuộn mà đến, bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng.
Đông Phương Tuấn đứng bên cạnh lão giả cảm nhận được rõ ràng nhất, không khí trước mặt tựa như biến mất, cả trái tim cũng co rút lại.
Hắn có thể tưởng tượng được, dưới công kích của Ma lão, Tử Thược sẽ chịu thương tổn lớn thế nào.
"Thật nhàm chán."
Tử Thược mất hứng ngáp một cái, mặt không đổi sắc nói: "Lão gia hỏa, Quỷ Vương và Mộ Như Nguyệt đều không có ở đây, dù ngươi đến đây tìm bọn họ cũng không có ích gì, mà ta cũng không có hứng thú chơi với ngươi, bất quá, nếu ngươi thật sự muốn chơi, ta cũng không ngại đến Đông Phương gia tìm ngươi."
Đột nhiên, quanh thân nữ tử hiện lên một trận cuồng phong.
Dung nhan của nàng cũng không tính là kinh diễm tuyệt luân nhưng lúc này lại chấn động lòng người, má lúm đồng tiền minh diễm động lòng người.
Phanh!
Ma lão bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc, sau đó mặt già xanh mét, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi vào khối ngọc bội bên hông nữ tử, thân thể chấn động....
"Ngươi... ngươi là người nơi đó? Không! Không có khả năng!"
Ma lão kinh sợ, sắc mặt quá đỗi kinh ngạc.
"Ma lão, đã xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Tuấn có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Ma lão.
Ma lão dần khôi phục lại tinh thần, hắn ngóng nhìn dung nhan nữ tử lạnh nhạt, hít sâu một hơi: "Thiếu chủ, chúng ta đi."
Đông Phương Tuấn ngẩn ra: "Nhưng mà..."
"Chúng ta đi!"
Nếu nữ nhân này là người nơi đó, bọn họ dĩ nhiên không trêu chọc nổi!
Có điều, thật không ngờ người nơi đó lại xuất hiện ở đây...
Đông Phương không cam lòng nhưng chỉ có thể gật gật đầu: "Tốt."
Dứt lời, hắn quét mắt về phía Tử Thược, đáy mắt âm trầm.
"Uy, đi nhanh vậy? Không chơi nữa sao?" Tử Thược cười nói, "Bất quá, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đến Đông Phương gia tìm các ngươi, ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, buổi tối ngủ nên cẩn thận một chút, nói không chừng đêm hôm khuya khoắt ta sẽ xuất hiện trong phòng các ngươi, đương nhiên, ánh mắt Tử Thược ta còn không kém như vậy, sẽ không cưỡng gian các ngươi, cùng lắm là chọc mấy đao vào cổ các ngươi thôi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...