"Ngươi không biết bộ dáng nó lúc đó, hơi thở thoi thóp, ta còn cho rằng nó sắp chết, nhưng mà lại nghe nó nói một câu, chưa chờ được chủ nhân đến đón nó thì tuyệt đối không thể chết được, sau đó chỉ dựa vào nghị lực mà kiên trì sống tiếp, lần này ta mang nó tới đây cũng là vì thời gian trước nó bồn chồn bất an, khăng khăng nói chủ nhân của nó đến nơi này, một hai phải đến đây tìm chủ nhân của nó."
Mộ Như Nguyệt đau lòng, sát khí toàn thân không hề che giấu, ánh mắt lạnh băng: "Đông Phương gia, thật đáng chết!"
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng thê thảm của Khiếu Nguyệt, nàng liền đau lòng, đặc biệt là Thiên Lang ưu nhã mỹ lệ vì chờ nàng, mà từ quỷ môn quan trở lại.
Phải có nghị lực lớn thế nào mới có thể làm được như vậy?
"Lúc trước chuyện của Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt bị che giấu, các gia tộc khác chỉ biết là có một Thiên Lang Khiếu Nguyệt tồn tại nhưng không biết bọn họ có tình cảm, Âu Dương gia chúng ta vẫn luôn chú ý tình huống của Khiếu Nguyệt nên mới có thể biết rõ ràng chi tiết."Cũng chính vì vậy hắn mới biết được Thiên Lang Khiếu Nguyệt cao quý mỹ lệ lại vì Đông Phương Tuấn mà cam nguyện vứt bỏ tự tôn, chịu hết khuất nhục cũng chỉ vì muốn ở lại bên cạnh hắn, ai có thể ngờ tới cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy...
"Hơn nữa, ngươi không biết, Đông Phương Tuấn kia trơ mắt nhìn Khiếu Nguyệt bị ngược đãi mà không hỗ trợ, vì có được thân phận thiếu chủ, đối với hắn mà nói, từ bỏ một nữ nhân thì có là gì?"
Mộ Như Nguyệt híp mắt, nói: "Ngươi đang châm ngòi?"
"Không", Âu Dương Vân Cẩm lắc đầu, cười nhạt, "Không phải ta châm ngòi, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi."
"Nói cho biết tình huống của Nam Cung gia."
"Nam Cung gia?" Âu Dương Vân Cẩm cười nói, "Nam Cung gia cũng không tệ lắm, chẳng qua mấy lão gia hỏa đó đều quá yêu thương Nam Cung Tử Lan, mà Nam Cung Tử Lan lại thích Đông Phương Tuấn, cho nên cũng chỉ có thể chiều theo ý nàng, ta dám cam đoan sau khi Nam Cung Tử Lan gả cho Đông Phương Tuấn, Đông Phương Tuấn lợi dụng nàng xong sẽ vứt bỏ, chậc chậc, lại một nữ nhân đáng thương bị nam nhân kia tổn thương, nếu ngươi muốn phá hư cuộc liên hôn này, ta đề nghị ngươi đến gặp lão nhân Nam Cung gia chủ, hắn tương đối khôn khéo, sẽ suy xét lời ngươi nói."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Âu Dương thiếu chủ, ta nghĩ, chúng ta nên nhanh chóng tiến hành kế hoạch, đạt được mục đích, Đông Phương gia, ta nhất định sẽ giẫm đạp dưới chân!"
Khiến bọn họ hối hận vì hành vi của mình lúc trước!
"Ta rất chờ mong." Âu Dương Vân Cẩm cười nói.
Có được thông tin mình muốn, Mộ Như Nguyệt lập tức trở về Thần Vương phủ, nhưng vừa vào cửa đã có người đến bẩm báo nói có người chờ nàng ở đại sảnh.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, có chút nghi hoặc, ở Vô giới này có ai đến tìm nàng?
Trong đại sảnh, một nam nhân đứng quay lưng về phía cửa, thân hình thon dài thẳng tắp.
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, hắn chậm rãi quay đầu lại...
Đó là một dung nhan anh tuấn, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, có thể hình dung bằng bốn chữ 'ngọc thụ lâm phong' nhưng không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt cảm thấy rất không thoải mái.
Giả!
Không sai, nam nhân này mang đến cho người khác một cảm giác rất dối trá, giống như cố tình ngụy trang...
"Ngươi là chủ nhân của Khiếu Nguyệt?" Đông Phương Tuấn mỉm cười.
Hắn vốn tưởng rằng chủ nhân của Khiếu Nguyệt là một nam nhân, không ngờ lại là một nữ tử, còn là một nữ tử trẻ tuổi như vậy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...