"Để xem ngươi còn khoe khoang được nữa không!"
Liễu Ngọc cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.
Nàng lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt đứng trước mặt Thiên Lang, ánh mắt ngày càng băng hàn....
Thời điểm mọi người cho rằng Thiên Lang sẽ vồ Mộ Như Nguyệt, lại xảy ra một màn không thể tưởng tượng nổi....
Chỉ thấy Thiên Lang vốn còn hung hãn, lúc này lại cúi đầu xuống.
Dáng vẻ cung kính giống như hoàn toàn thần phục nữ tử trước mắt...
Liễu Ngọc hung hăng dụi dụi mắt, cả người run lên, sắc mặt dần trắng bệch, đôi môi khẽ run nhưng lại không thể phát ra chữ nào.
"Chủ nhân", ánh mắt Khiếu Nguyệt tôn kính mà kích động, nước mắt chảy xuống, "Ta ở đây chờ ngươi thật lâu, ngươi rốt cuộc tới rồi..."
Trời biết hắn chờ đợi thời khắc này vất vả nhường nào, cuối cùng chủ nhân cũng đến tìm nó rồi....
Chủ nhân?
Mọi người vốn bị một màn này dọa sợ, sau khi nghe Khiếu Nguyệt nói, lập tức hỗn độn trong gió. Nữ nhân Thần Vương dẫn đến lại là chủ nhân của Thiên Lang Khiếu Nguyệt?
Còn có thể cẩu huyết hơn nữa không?
"Không!" Liễu Ngọc hét khàn cả giọng.
Hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Nàng không dám tin cảnh tượng mà mình đã chứng kiến...
Nữ nhân vốn nên chút dưới móng vuốt của Thiên Lang, lại là chủ nhân của nó? Tại sao vận khí nàng luôn tốt như vậy? Lần nào cũng không chết?
(vì tỷ ấy là nữ chính đó cưng:D)
"Ngươi nói ta là chủ nhân của ngươi?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, "Nhưng trong trí nhớ của ta lại không có ngươi."
Thiên Lang cũng không vì thế mà thương tâm, nó cúi đầu cung kính nói: "Chủ nhân không nhớ cũng là đương nhiên, ta và Bạch Trạch đại nhân đều nguyện trung thành với ngài, nhưng mà lúc trước sau khi chủ nhân biến mất, ta nghe theo Bạch Trạch đại nhân phân phó đi ẩn nấp, nhưng vẫn bị Tử Phượng phát hiện tung tích, bị đuổi giết, trong lúc cửu tử nhất sinh thì phát hiện nơi này, cho nên ta ở nơi này chờ chủ nhân đến dẫn ta ra ngoài, có điều năm đó sau khi bị Tử Phượng đả thương, vẫn chưa hồi phục được, thực lực cũng giảm xuống đến nông nỗi này, nếu không cũng sẽ không bị loài người bắt giam mấy ngàn năm."
Mộ Như Nguyệt không hoài nghi lời Khiếu Nguyệt nói.
Đơn giản là vì nàng cảm nhận được sự quen thuộc và thân cận, loại cảm giác này khiến nàng nhớ tới nam nhân tóc bạc kia, tựa như nhìn thấy đôi mắt ôn nhu mà bi thương của hắn...
Bạch Trạch!
Nghĩ đến nam nhân này, trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, mấy năm nay thật sự vất vả hắn, nhưng mà nàng cũng không biết Bạch Trạch đang ở đâu, cho nên không thể tìm được hắn...Mặc kệ thế nào, đợi đến khi gặp lại Vô Trần, sau đó lại lục tung khắp Trung Châu một lần, rồi cũng sẽ tìm được nam nhân kia thôi.
Để hắn không còn cô đơn nữa...
Hai người Âu Dương gia nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Có lẽ nàng là người bọn họ muốn tìm...
Liễu Ngọc cắn chặt môi, nhìn Mộ Như Nguyệt dẫn Thiên Lang ra khỏi lồng sắt, đột nhiên nàng đánh mất lý trí, rống lên: "Mộ Như Nguyệt, bệ hạ cho phép ngươi mang nó đi lúc nào? Nó thuộc về Hoàng tộc, không phải thuộc về ngươi!"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Bỗng nhiên, nàng cong khóe môi, đáy mắt lại cực kì lạnh lẽo: "Ta muốn mang nó đi, ai dám ngăn cản?"
Ta muốn mang nó đi, ai dám ngăn cản....
Mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời không thể tin vào tai mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...