Có đôi khi không yêu thì sẽ không để ý, nhưng nếu yêu thì phải thừa nhận thống khổ. Đây là vận mệnh của nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hậu cung...
Hoàng hậu cười khổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Liễu Ngọc: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ về sau Thần Nhi có bao nhiêu nữ nhân, các nàng vĩnh viễn thấp hơn ngươi, ngươi mới là Vương phi của vương phủ, nếu ai không tuân theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi có thể tùy ý trừng phạt, đây là quyền lợi của ngươi! Ngọc Nhi, ta biết ngươi thật lòng yêu Thần Nhi, yêu không thể kiềm chế, còn muốn đuổi hết tiểu thiếp của hắn đi, nữ nhân có quan hệ với hắn ngươi cũng lấy cớ xử tử, nhưng nam nhân đều thích nữ nhân rộng lượng, dù ghen cũng không được biểu hiện ra, nếu không chỉ khiến người khác chán ghét thôi."
Thân thể Liễu Ngọc khẽ run lên.
Đây là vận mệnh của nữ nhân? Vì sao nam nhân không thể một lòng một dạ đến già? Tại sao nhất định phải có tam thê tứ thiếp? Còn nữ nhân thì phải đưa nữ tử khác lên giường nam nhân mình yêu?
Nàng không cam lòng!
Thiếu Thần ca ca chỉ có thể là của một mình nàng, ai cũng không thể làm bẩn! Nếu không thì mấy tiện nhân lúc trước dụ hoặc Thiếu Thần ca ca cũng không chết trong tay nàng!
Trong lòng Liễu Ngọc dâng lên sát khí, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhàn nhạt đáp: "Cô cô, Ngọc Nhi hiểu rồi, sau này nhất định sẽ hầu hạ tốt Thiếu Thần ca ca."
Thấy nàng tiếp thu lời mình nói, Hoàng hậu vừa lòng cười nói: "Ngọc Nhi, ngươi đi xuống trước đi, chuyện kia ta sẽ xử lý."
Liễu Ngọc cắn chặt môi, rũ mắt che giấu ánh mắt không cam lòng, đứng dậy xoay người đi ra khỏi Tĩnh Tâm điện.
-----------------------
Mộ Như Nguyệt từ trong phòng đi ra, vươn vai duỗi cái eo lười, khóe môi khẽ cong: "Không khí ở Vô giới thật ra cũng không khác ở đại lục lắm, ta cũng nên ra ngoài tìm hiểu một ít tình huống..."
Có lẽ Dịch Thiếu Thần đã sớm phân phó, cho nên Mộ Như Nguyệt đi đường rất thuận lợi, rất nhanh đã ra khỏi vương phủ.
Bất quá, nàng cũng nhanh chóng phát hiện tình huống mới...
Ở đại lục cũng giống như ở Trung Hoa, người ta giao dịch bằng tiền, vàng bạc, ngân phiếu, nhưng ở Vô giới lại sử dụng đồng vàng đồng bạc, giống như tiền cổ Ai Cập...
Cho nên, Mộ Như Nguyệt trở thành người nghèo không đồng xu dính túi.
"Từ lúc xuyên tới đây, hình như đây là lần thứ hai mình khẩn trương vì tiền", Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, "Mặc kệ đi đến đâu, không có tiền một bước khó đi, xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền..."Trong lúc nàng đang trầm tư, một thân thể khổng lồ chắn đường nàng...
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt nam nhân thô kệch kia, nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Nam nhân cười cười, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu qua quần áo trên người nàng: "Tuy trên mặt có một vết sẹo nhưng cũng coi là một mỹ nhân, đặc biệt là dáng người này, chậc chậc... Tiểu mỹ nhân, muốn bồi ca ca đi chơi không, ca ca nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái!"
Ai bảo nữ nhân này đắc tội Liễu Ngọc, Liễu đại tiểu thư dùng năm trăm đồng bạc để hắn giải quyết nữ nhân này.
Lần này chẳng những có tiền, còn có thể hảo hảo hưởng thụ một phen.
Nếu biến nữ tử này thành nữ nhân của mình, tuyệt đối còn sung sướng hơn đám nữ nhân trong hậu viện kia! Hắn đã lâu không được hưởng thụ mỹ nhân rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...