Ở đại lục này cũng chỉ có hai nơi thừa thải mỹ nữ tuyệt sắc.
Một là Thánh Môn, hai là Tiên Y Môn, bất quá so với Thánh Môn tất cả đều là nữ tử, Tiên Y Môn nữ nhiều nam ít, nhưng đều có dung mạo xuất chúng.
Không biết những người này đến từ Thánh Môn hay Tiên Y Môn...
"Tới tìm người."
Nữ tử dẫn đầu chậm rãi mở miệng, ngữ khí như lan, thanh âm dễ nghe khiến người ta không thể không động dung.
Lão tổ tông nhướng mày: "Không biết người cô nương muốn tìm là..."
"Dạ Vô Trần!"
Vỏn vẹn ba chữ nhưng lại khiến mọi người biến sắc.
Tiêu Thiên Vũ an ủi vỗ vỗ tay Thánh Nguyệt phu nhân, lắc lắc đầu với nàng, sau đó quay đầu nhìn nữ tử trên không trung, nhàn nhạt hỏi: "Cô nương, ngươi muốn tìm con rể ta có chuyện gì?"Lúc nói chuyện, Tiêu Thiên Vũ nhấn mạnh hai chữ 'con rể'.
Ai ngờ sắc mặt nữ tử bất biến, tựa hồ cũng không để ý lời Tiêu Thiên Vũ nói.
"Ta phụng mệnh tới tìm hắn, không biết Dạ Vô Trần có ở đây không?"
"Phụng mệnh?"
"Phải!"
Nữ tử quét mắt Tiêu Thiên Vũ một cái, tựa như không để ý đối phương thực lực kém cỏi, kiên nhẫn giải thích: "Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ chúng ta, hắn nợ thiếu chủ nhà chúng ta, cho nên ta phải mang hắn về gặp thiếu chủ."
Sắc mặt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống. Xem ra hôm nay những người này tới không có ý tốt gì. Hiện giờ hắn chỉ có thể cầu mong Dạ Vô Trần đừng trở về...
"Cô nương, Vô Trần tuyệt đối sẽ không đi cùng cô nương, mời các ngươi trở về đi!"
Nữ tử khẽ nheo mắt, một tia lãnh ý xẹt qua, bàn tay trắng nõn hơi nâng lên, một tia sáng sắc bén như kiếm quang đâm vào ngực Tiêu Thiên Vũ.
Tiêu Thiên Vũ bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu đỏ tươi.
"Phu quân!" Thánh Nguyệt phu nhân biến sắc, vội chạy đến bên cạnh Tiêu Thiên Vũ, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiêu Thiên Vũ phun ra một ngụm máu, lắc lắc đầu: "Ta không sao."
"Hộc máu rồi mà còn nói không sao?" Thánh Nguyệt phu nhân đau lòng, rưng rưng nước mắt, cắn chặt môi, phẫn nộ nhìn nữ tử trên không trung.
Nữ tử lạnh lùng quét mắt qua đám người phía dưới, nhàn nhạt nói: "Lần này chỉ là một chút giáo huấn, nếu còn có lần sau, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"
Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân giận dữ, vừa định nói chuyện lại bị Tiêu Thiên Vũ kéo kéo cánh tay. Xem ra thực lực nữ nhân này rất cường đại, ít nhất mạnh hơn bọn hắn rất nhiều...
Sắc mặt lão tổ tông trầm xuống, đáy mắt lập lòe gió lốc: "Ta mặc kệ ngươi là ai, đều không thể tới Tiêu gia ta quấy rối!"
Nữ tử không nói gì, dời mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão tổ tông, ngữ khí như lan: "Giao Dạ Vô Trần ra đây, ta lập tức rời đi, nếu không tất cả đều phải chết!"
"Ngươi...."
Ngay lúc lão tổ tông còn muốn nói gì đó, một hơi thở âm trầm như đến từ địa ngục đến gần, sau đó là thanh âm trầm thấp của nam nhân: "Ngươi tìm ta?"
Tiêu Thiên Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn mấy người đang đi đến, dùng hết sức lực rống lên: "Vô Trần, Nguyệt Nhi, Cảnh Nhi, các ngươi đi mau! Mau rời khỏi nơi này!"
Thanh âm hắn run rẩy, đáy mặt là nỗi sợ hãi chưa từng có....
Cuối cùng bọn họ vẫn tới.
Nhưng cho dù tới thì thế nào? Sao có thể là đối thủ của đám cường giả đó? Nếu mục tiêu của bọn họ là Dạ Vô Trần, vậy không biết Nguyệt Nhi sẽ thương tâm thế nào....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...