Diêu Kinh biến sắc.
Hắn hít sâu một hơi, dùng toàn lực vung một chưởng về phía Tiêu Tam gia, trực tiếp đánh hắn văng ra ngoài.
Tiêu Tam gia phun một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn Diêu Kinh sắc mặt xanh mét.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, Diêu Kinh tươi cười tiến về phía Diêu Vân Thanh, nịnh nọt nói: "Đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?"
Diêu Vân Thanh quét mắt về phía Diêu Thiên Vũ.
Vừa rồi nàng cũng không thấy rõ người ngã xuống là ai, hiện giờ thấy là Diêu Thiên Vũ, lửa giận trong đáy lòng bùng lên.
"Diêu Thiên Vũ, ngươi thật to gan! Dám hạ dược Tiêu Phong!"
Diêu Thiên Vũ cắn chặt môi, ẩn nhẫn nói: "Không phải ta, là Tiêu Phong, là hắn muốn chiếm lấy ta nên mới cố ý làm chuyện này..."
"Chiếm lấy ngươi?" Diêu Vân Thanh cười lạnh, "Tiêu Phong là vị hôn phu của ta, ngươi cho rằng hắn sẽ vứt bỏ dòng chính Diêu gia mà lựa chọn chi thứ như ngươi?"
Vị hôn phu?
Ba chữ này giống như thiên lôi đánh vào lòng Diêu Thiên Vũ.
Nàng không dám tin tưởng nhìn Diêu Vân Thanh, thân thể nhịn không được run lên.
Không thể nào!
Nếu không phải Tiêu Phong tự uống xuân dược, vậy tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa, Diêu Vân Thanh là dòng chính Diêu gia, trước giờ đều hưởng nghìn vạn sủng ái, sao có thể coi trọng một nam nhân như vậy? Gia thế địa vị như vậy muốn lấy ai mà không được, tại sao khăng khăng muốn gả cho hắn?
Nghĩ đến đây, Diêu Thiên Vũ nhịn không được nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Tại sao? Tại sao ngươi nhìn trúng Tiêu Phong? Một nam nhân như hắn dựa vào cái gì được ngươi coi trọng?"
Ánh mắt Diêu Vân Thanh dần dần trầm xuống, lạnh lùng nhìn gương mặt thanh nhã của Diêu Thiên Vũ: "Ta thích ai thì liên quan gì tới ngươi? Với tính cách kiêu ngạo, ích kỷ của ngươi, vĩnh viễn cũng không thể thấy được điểm tốt của người khác."
Càng nói, nụ cười lạnh bên môi càng sâu.
Chứng kiến một màn này, đám người Tiêu gia choáng váng. Đặc biệt là Tiêu Tam gia, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, trong lòng run rẩy lợi hại....Nữ nhân này là dòng chính Diêu gia? Vậy hắn đang làm cái gì?
Sắc mặt Tiêu Tam gia tái nhợt, trong lòng hối hận tột đỉnh.
Nhưng mà bây giờ có hối hận cũng vô ích, hắn nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình....
"Thì ra Tiêu Phong thật sự không muốn cưới ta." Ánh mắt Diêu Thiên Vũ trầm xuống, cười khổ, giờ khắc này nàng rốt cuộc đã hiểu những lời Tiêu Phong nói đều là thật.
Tất cả là nàng tự mình đa tình.
Bất luận là thân phận hay thiên phú, Diêu Vân Thanh đều mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng làm sao có thể so sánh được?
"Diêu Kinh, Diêu Thiên Vũ, các ngươi cũng biết làm trái quy định của đại lục sẽ bị trừng phạt thế nào?" Diêu Vân Thanh nâng mắt nhìn hai người trước mặt, mặt không biểu tình nói, "Đại lục có quy định, người của tứ đại thế lực không được can thiệp chuyện của người bên ngoài, càng không được phép động thủ với bọn họ, mà các ngươi muốn bức bách Tiêu Phong như thế, trừng phạt thế nào hẳn là các ngươi biết rõ...."
Trừng phạt?
Diêu Kinh hung hăng rùng mình.
"Nhốt vào sau núi hối lỗi mười năm!"
Mười năm, dù đối với người tu luyện chỉ là cái búng tay, nhưng trong mười năm này sẽ xảy ra rất nhiều biến hóa. Hơn nữa, cũng không phải chỉ hối lỗi mà thôi, còn phải chịu liệt hỏa đốt cháy....
Đó là hình phạt thê thảm cỡ nào? Nhưng đây là quy củ của Diêu gia, không thể làm trái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...