Cũng không thể trách Hắc Chí không đặt Tiểu Bạch vào mắt, thật sự là tuổi hắn còn quá nhỏ, nhỏ đến mức đủ khiến người ta hoàn toàn bỏ qua hắn...
"Sự lợi hại của Tiểu Bạch, ngươi nếm thử sẽ biết."
Oanh!
Đột nhiên, trên người Tiểu Bạch phát ra khí thế cường đại.
Nụ cười trên mặt Hắc Chí biến mất, thay vào đó là nỗi hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Cuồng phong nổi lên, một thân áo bào trắng tung bay.
Tiểu Bạch đứng trong cuồng phong, một đầu bạch long hư ảo từ phía sau hắn nổi lên, thân thể khổng lồ trực tiếp chọc nóc nhà khách điếm thành một lỗ thủng.
"Long.... đó là long?"
Hắc Chí run rẩy.
Dù là ở Trung Châu đại lục, long cũng là một loài động vật cực kì hiếm có, nhưng nơi này lại có long xuất hiện, trời ạ, là ảo giác của hắn sao?
"Gọi ta là thần long đại nhân tôn quý!" Thân thể Tiểu Bạch chậm rãi bay lên, từ trên cao nhìn xuống nam nhân hoảng sợ dưới mặt đất.
Đối với loài người, long tộc cường đại và hung tàn, làm sao có thể không sợ hãi?
Hắc Chí đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt nhìn thân ảnh gầy nhỏ phía trên: "Thần... thần long đại nhân tôn quý.""Ân, không tồi", Tiểu Bạch hài lòng gật gật đầu, "Một khi đã như vậy ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút, đại thúc, kiếp sau nhớ đừng đắc tội bằng hữu của mẫu thân ta!"
"Không!!!" Nam nhân hét lên tê tâm liệt phế.
Hắn còn chưa kịp cầu xin tha thứ, toàn thân đã bốc lên một ngọn lửa trắng, dưới ngọn lửa, sắc mặt nam nhân đau đớn vặn vẹo, dần dần tan biến.
Một trận gió thổi qua, hắn đã hoàn toàn bị thổi tan đến từng ngóc ngách của khách điếm....
Tiểu Bạch vỗ vỗ tay, coi như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, quay đầu chớp chớp mắt với Mộ Như Nguyệt: "Mẫu thân, Tiểu Bạch làm tốt không?"
"Không tồi." Mộ Như Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt: "Vậy mẫu thân ôm Tiểu Bạch một cái đi, phụ thân Vô Trần không cho Tiểu Bạch nằm trong ngực mẫu thân."
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ bật cười, ngước mắt nhìn về phía Chương Lâm: "Ngươi không sao chứ?"
Cho đến giờ phút này Chương Lâm còn chưa hồi phục tinh thần...
Ánh mắt hắn cực kì kinh ngạc, hiển nhiên đã bị hành động vừa rồi của Tiểu Bạch chấn kinh, tiểu gia hỏa này là long trong truyền thuyết?
Nhưng càng làm Chương Lâm khiếp sợ hơn là, thần long cường đại như thế lại là con nuôi của Mộ Như Nguyệt?
Nữ tử này rốt cuộc còn có chuyện gì có thể khiến người khác chấn động hơn không?
-------------------
Thời điểm đó, khắp đế đô đều nhìn thấy bạch long hư ảo mà Tiểu Bạch thả ra, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lúc mọi người đang còn bàn tán say sưa, một tin tức khác nháy mắt đã lan truyền khắp nơi....
Nghe nói gần đây đế đô xuất hiện một thế lực gọi là Đan tháp.
Đan tháp có lai lịch thần bí, không ai biết Tháp chủ là ai.
Mà Đan tháp cũng không hạn chế tự do của người gia nhập, còn có thể dùng vật phẩm đổi lấy đan dược. Chuyện tốt như thế làm sao có ai tin được? Cho nên nhất thời không có ai gia nhập Đan tháp.
Trên cơ bản đều ôm thái độ quan sát.
Trong Đan tháp, Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, lẳng lặng đảo qua mấy trăm người trước mặt.
"Đại ca, đây là người ngươi tìm tới cho ta?"
"Không sai", Tiêu Phong khẽ gật đầu, "Đều dựa theo yêu cầu của ngươi, không cần thực lực cường đại, chỉ cần có thiên phú tốt, những người này có lẽ không mạnh, nhưng thiên phú đủ cường đại, chỉ thiếu bồi dưỡng mà thôi, hơn nữa bọn họ đã ký khế ước bán thân cho ta, cả đời chỉ nguyện trung thành với Đan tháp, vì Đan tháp mà sinh, cũng vì Đan tháp mà chết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...