Thích Dung tựa hồ đã sớm biết phản ứng của La Âm, không nhanh không chậm nói: "La Âm, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta đã suy xét kỹ càng, đến lúc đó sẽ bắt một linh hồn ma thú rót vào thân thể nàng, tuyệt đối không ai phát hiện ra manh mối gì, cũng sẽ không làm học phủ thân bại danh liệt."
La Âm chấn động, ánh mắt không dám tin nhìn Thích Dung.
Từ khi nào sư bá trở nên xa lạ như vậy?
Trước kia, cho dù nàng không nói lý nhưng cũng không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, còn bây giờ? Vì tư lợi của bản thân mà không tiếc tổn thương người vô tội, người kia còn là đệ tử của học phủ, nếu là trước đây nàng tuyệt đối không làm những chuyện như vậy.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến sư bá thay đổi?
"La Âm, ngươi đừng trách ta ác độc, ta cũng không còn cách nào khác, học phủ đã từng huy hoàng cỡ nào? Là thế lực số một số hai ở Trung Châu, còn bây giờ? Lại xuống dốc nhiều như vậy, nếu Nguyệt Tôn trở về, học phủ chúng ta cần gì phải dựa vào thế lực dược tông kia? Vì học phủ, ta chỉ có thể làm như thế."
Đúng vậy, mặc kệ nàng làm chuyện gì đều là vì học phủ, không vì cái gì khác.
Dù có phải hi sinh nhiều người hơn nữa, nàng cũng không hối hận.
"La Âm, người khác không biết nhưng ngươi còn không biết sao? Trong mắt dân chúng ở đại lục Trung Châu, học phủ chúng ta quả thật rất lợi hại, có liên hệ với nhiều thế lực, ra lệnh một tiếng là có không biết bao nhiêu thế lực nguyện ý cống hiên cho chúng ta, nhưng mà, nếu chân chính so sánh với những thế lực đó lại giống như một giọt nước trong biển Đông, nếu Nguyệt Tôn còn sống, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, ta thật sự chịu đựng đủ rồi, những thế lực đó châm chọc mỉa mai chúng ta, cho nên ta không thể không làm như vậy."
Thân thể La Âm run lên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đáy mắt kiên quyết: "Thích Dung, ta sẽ không để ngươi làm như vậy!"
"Vì sao?"
"Lý do rất đơn giản, nàng mới là Nguyệt Tôn chân chính."
Nhất thời, trong mật thật rơi vào trầm mặc. Đột nhiên một tiếng cười điên cuồng vang lên, Thích Dung nở nụ cười châm chọc, ánh mắt kinh thường: "La Âm, ta đã sớm nói, lời này không có tác dụng gì với ta, nếu nàng là Nguyệt Tôn, vậy Lam Nguyệt cô nương là ai? Nàng làm sao có thể so sánh với Lam Nguyệt cô nương?"
"Ngươi..." thanh âm La Âm run lên, phẫn nộ nhìn Thích Dung, "Nhóm thủy tổ có thể chứng minh chuyện này!"
"Thủy tổ?" Một tiếng cười nhạo từ bên cạnh truyền đến.
Võ Nghi cười lạnh, âm dương quái khí nói: "Không phải ngươi nói gần đây nhóm thủy tổ bế quan sao? Hiện tại bọn họ không ra được, cho nên ngươi mới nói như vậy, nếu thật sự có bản lĩnh, ngươi cứ việc kêu bọn hắn ra a, ha ha!"
Lần này nữ nhân đáng chết kia cuối cùng cũng phải chết, hắn nên cảm tạ Lam Nguyệt và Thích Dung báo thù rửa hận cho đồ nhi hắn! Chuyện này không thể trách người khác, chỉ đổ thừa nàng có một linh hồn không nên có....
La Âm biến sắc, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hiện giờ hắn không thể vào sau núi được, làm sao có thể thông báo cho nhóm thủy tổ?
"Thích Dung, ta có một lý do rất đơn giản", La Âm âm thầm cắn răng, ngẩng đầu nhìn Thích Dung, "Nguyệt Tôn quả thật giết người như ma, tay nhiếm máu tươi, nhưng trước nay nàng chưa từng giết người vô tội, người nàng giết đều là những người nên giết, còn Lam Nguyệt lại vì tư lợi bản thân mà hại sinh mệnh người khác, Nguyệt Tôn chân chính sao có thể làm chuyện như vậy? Chỉ dựa vào điểm này đã chứng minh nàng không phải Nguyệt Tôn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...