Bất luận là thực lực hay thủ đoạn, Lâm Nhược Ảnh đều kém quá xa so với Nam Cung Tử Phượng.
Cho nên, ngay từ đầu nàng đã không thèm để nữ nhân này vào mắt.
Võ Nghi ngẩn ra, đồ nhi hắn ưu tú thế nào, không ai hiểu rõ hơn hắn, vậy mà nữ nhân này lại nói đồ nhi hắn là nhân vật nhỏ bé không đáng kể?
Nàng còn có thể kiêu ngạo hơn nữa không?
"Nha đầu, trong học phủ thiên tài vô số, ngươi là người đầu tiên dám nói lời này", Võ Nghi cười lạnh, ý tứ rất rõ ràng, nhiều thiên tài như vậy còn không dám hạ thấp đồ nhi của ta, một người mới như ngươi mà dám khinh thường đồ đệ ta, "Nếu ngươi thật sự cho rằng mình rất mạnh, vậy hai tháng sau tỷ thí với đồ đệ ta một trận, không biết ý ngươi thế nào?"
"Tỷ thí?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Tốt, ta nhận lời!"
"Ha ha! Nha đầu, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận!" Võ Nghi ngửa đầu cười to hai tiếng, ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Hai tháng sau hắn sẽ khiến Dạ Vô Trần thấy rõ, ánh mắt hắn kém cỡ nào.
Tử Thiên Cảnh nhìn bóng lưng Võ Nghi rời đi, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường: "Tại sao muốn nhận lời tỷ thí? Lâm Nhược Ảnh bất quá chỉ là một người nửa sống nửa chết, ta chỉ cần nhốt nàng một ngày một đêm, nàng sẽ lập tức xuống hoàng tuyền.""Một ngày một đêm? Tại sao?" Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn về phía Tử Thiên Cảnh, nhướng mày hỏi.
"Cái này...." Tử Thiên Cảnh phát hiện mình lỡ miệng, gãi gãi đầu nói, "Bởi vì ta cho nàng dùng một loại đan dược gọi là dục hỏa đan, cần nam nhân làm giải dược, nếu một đêm không cho nàng cùng nam nhân giao hợp, nàng sẽ bị dục hỏa thiêu đốt da thịt thối rữa, mà để thêm một ngày nữa xương cốt cũng không còn, cho nên tùy tiện lúc nào cũng có thể giết nàng, hơn nữa, với tính cách của Lâm Nhược Ảnh sẽ không nói chuyện này ra, nếu không sẽ thân bại danh liệt."
Đủ ngoan!
Mộ Như Nguyệt bật cười, biện pháp này đối với Lâm Nhược Ảnh đúng là một loại tra tấn.
Không ngờ thiếu niên này cũng có lúc ngoan độc như vậy....
Dạ Vô Trần nhìn Tử Thiên Cảnh, nếu không phải tiểu tử này muốn đoạt tức phụ mình, phỏng chừng mình sẽ có hảo cảm với hắn, ngoan độc như vậy rất hợp khẩu vị của hắn....
"Nếu ngươi thật sự muốn tỷ thí với nàng, vậy ngươi cầm lấy viên đan dược này", Tử Thiên Cảnh nhét một viên đan dược màu đỏ vào tay nàng, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười ngây ngô, lười biếng, "Nếu ngươi không đánh lại nàng thì lấy hỏa nhân đan này ra, bởi vì nàng đã ăn dục hỏa đan nên chỉ cần tới gần hỏa nhân đan thì sẽ lập tức bị dục hỏa thiêu đốt mà chết."
Nếu không có bảo đảm, làm sao Tử Thiên Cảnh có thể vì tra tấn nàng mà cho nàng sống sót một thời gian?
Mộ Như Nguyệt cười cười, cất hỏa nhân đan vào nhẫn không gian.
Một Lâm Nhược Ảnh còn không đáng để nàng dùng thủ đoạn để chiến thắng, Mộ Như Nguyệt có tự tin, chỉ dựa vào thực lực bản thân có thể đánh bại nữ nhân kia!
"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo nữ tử vào trong ngực, nói, "Ta thật hi vọng, sự ưu tú của ngươi chỉ có một mình ta biết, nhưng ý nghĩ này quá kì lạ, minh châu dù sao cũng sẽ tỏa sáng, ngươi ưu tú cũng sẽ bị những người khác nhìn thấy, bất quá, nếu ngươi không muốn tỷ thí, lúc nào cũng có thể nói với vi phu một tiếng, vi phu thay ngươi giải quyết chuyện này."
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Ta không thể luôn tránh sau lưng các ngươi, nữ nhân kia muốn đoạt phu quân của ta, cho nên chuyện này là chuyện giữa ta và nàng!"
Người khác muốn đoạt nam nhân của nàng, vậy nàng cần gì phải nhẫn nhịn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...