Trong mắt thiếu niên không có chút tình cảm nam nữ nào, chỉ có sự ỷ lại vào tình thương của mẹ, gương mặt tuấn mỹ trong nắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không nháy mắt ngắm thiếu nữ bên cạnh.
"Nhường một chút! Nhường một chút!"
Phía sau đám người truyền đến một thanh âm nôn nóng.
Diêu Vân Thanh chen ra khỏi đám người, vừa nhìn thấy Mộ Như Nguyệt hai mắt đã sáng lên, vội vàng chạy vọt qua: "Nguyệt Nhi!"
"Vân Thanh?" Mộ Như Nguyệt nhìn nữ tử chạy như bay tới, hỏi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đã xảy ra chuyện gì? Kỳ thực, Diêu Vân Thanh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh nói nhỏ vào tai Mộ Như Nguyệt, "Hình như bên võ đường có người muốn gây phiền toái cho ngươi, ngươi vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, đi tìm Tống lão."
"Tìm ta gây sự?" Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua đám người phía trước, cười lạnh, "Mặt mũi ta đúng là đủ lớn, dựa theo số lượng này có vẻ toàn bộ người võ đường đều đến?"
"Tiêu Như Nguyệt, ngươi còn giả ngu sao?"
Triệu Khuynh Tuyết từ trong đám người bước ra, hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt.
"Triệu Khuynh Tuyết?" Diêu Vân Thanh khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua hàn ý, "Ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Có tin ta đánh chết ngươi hay không?"
Diêu Vân Thanh giơ nắm đấm lên, hung ác nói.
"Ngươi..." Triệu Khuynh Tuyết sợ tới mức tái mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cắn môi nói, "Diêu Vân Thanh, lần này nhiều người đến đây chính là muốn tìm nàng tính sổ!"Dứt lời, nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
"Nữ nhân này thật quá vô sỉ, còn dám tự xưng là bằng hữu của Vô Trần sư huynh, các ngươi không biết, ta đã từng ở bên ngoài Trung Châu, trùng hợp nhận biết nàng và Vô Trần sư huynh, nữ nhân này ái mộ Vô Trần sư huynh, còn không biết xấu hổ, rõ ràng biết đối phương chán ghét mình mà còn liều chết dây dưa, thậm chí còn cởi sạch quần áo đi câu dẫn hắn, còn hạ dược với Vô Trần sư huynh, nữ nhân như nàng, sao có thể xứng vào đây học?"
Lời này là nàng cố ý nói cho Tử Thiên Cảnh nghe, không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trước kia không biết nàng hạ tiện, bây giờ biết nữ nhân này đã làm những chuyện vô sỉ như vậy, sao Tử Thiên Cảnh có thể tiếp tục thích nàng?
Nàng vĩnh viễn không quên, vì nữ nhân này, Tử Thiên Cảnh ra tay đánh nàng, đó mãi mãi là nỗi đau trong lòng nàng. Ngoại trừ Tiêu Phong, hắn là nam nhân thứ hai nàng coi trọng, vậy mà hắn lại tổn thương nàng.
Nàng không cam lòng!
Không cam lòng nhìn hai nam nhân ưu tú như thế vây quanh nữ nhân này!
Đệ tử võ đường vốn dĩ không biết ở đây xảy ra chuyện gì, hiện tại nghe Triệu Khuynh Tuyết nói như vậy, một đám người đều lộ ra ánh mắt khinh thường.
Khó trách Dạ Vô Trần chướng mắt nàng.
Không có nam nhân nào chịu được một nữ nhân tùy tiện cởi hết quần áo trước mặt mình, còn hạ dược với mình, dù là nữ nhân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành cũng không yêu nổi.
Nếu đổi thành bọn họ, cũng không yêu loại nữ nhân hạ tiện này!
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Tử Thiên Cảnh trầm xuống, ngước mắt nhìn Triệu Khuynh Tuyết.
Triệu Khuynh Tuyết cho rằng hắn vì nghe lời nàng nói mà tức giận với Mộ Như Nguyệt, trong lòng vui vẻ: "Tử công tử, hiện giờ ngươi cũng biết được bản tính của nữ nhân kia, nàng thích Dạ Vô Trần, còn bất chấp tự tôn đi câu dẫn hắn, ngay cả chuyện hạ dược cũng làm được, nàng có gì đáng để ngươi quan tâm săn sóc? Trên đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt, loại nữ nhân giống nàng có ném vào đống rác cũng không ai thèm nhặt, nhặt về chẳng khác nào bị đeo nón xanh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...