Bắt gian tại giường là để hình dung chính thất bắt được trượng phu cùng tiểu tam tằng tịu với nhau, nhưng giờ phút này nghe vào tai Lâm Nhược Ảnh cũng không cảm thấy có gì không ổn, tựa như mình là chính thất vậy.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, tim nàng hơi đau xót, nam nhân hoàn mỹ kia đời này kiếp này chỉ nên thuộc về một nữ nhân, đối với hắn mà nói, đa tình chỉ là vũ nhục mà thôi.
Thân thể hắn sạch sẽ như vậy, làm sao có thể để nữ nhân khác vấy bẩn?
"Triệu Khuynh Tuyết, đa tạ ngươi đến nói cho ta biết tất cả, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ."
Trong lòng Triệu Khuynh Tuyết vui vẻ, nàng vốn dĩ chỉ muốn mượn tay Lâm Nhược Ảnh đối phó nữ nhân kia thôi, ai ngờ còn làm Lâm Nhược Ảnh nợ ân tình nàng....
"Nếu Nhược Ảnh sư tỷ biết rõ là tốt rồi, ta cáo từ."
Triệu Khuynh Tuyết hơi khom người, xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm...
Lâm Nhược Ảnh chăm chú nhìn thân ảnh Triệu Khuynh Tuyết đi xa, khẽ nheo mắt, cười lạnh: "Tiêu Như Nguyệt, ngươi dám gạt ta! Nếu không phải nể tình ngươi là bằng hữu của Vô Trần, sao ta có thể để sư phụ tha cho ngươi? Không ngờ cuối cùng lại biến thành trò cười, ngày đó sau khi trở về hẳn là trong lòng ngươi cười nhạo ta ngu xuẩn đi! Ngươi còn to gan lớn mật đến câu dẫn Vô Trần, đáng tiếc, Vô Trần không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, chỉ bằng cái bộ dáng hoa si của người thì đã không thể vào mắt hắn rồi."
Trước mặt tựa như hiện ra dung nhan tà mị của nam nhân kia, sắc mặt Lâm Nhược Ảnh trở nên nhu hòa: "Vô Trần, vì ngươi, ta nguyện ý làm tất cả, nếu ngươi đã chán ghét nàng, vậy ta... sẽ khiến nàng vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, sẽ không dây dưa ngươi, làm phiền ngươi, ngươi băn khoăn không thể ra tay với nàng, vậy hãy để ta làm thanh kiếm trong tay ngươi, đi giết nữ nhân ngươi muốn giết."
Bất quá, có một số việc không cần nàng ra tay, trong học phủ này có người cam tâm tình nguyện thay nàng đi giết người....
Không biết Vô Trần trở về biết chuyện nàng đã làm vì hắn, sẽ cảm động thế nào?
Lâm Nhược Ảnh nở nụ cười, vì nam nhân kia, nàng không oán không hối.
...
Sáng hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Bên ngoài đan đường đã sớm có đông người tụ tập.Các đệ tử võ đường hôm nay cũng không có tiết học, tất cả đều tụ tập ở đây xem náo nhiệt, Lâm Nhược Ảnh đứng phía sau, lạnh lùng nhìn đám người ầm ĩ trước mặt.
Đột nhiên, phía trước có hai thân ảnh kinh diễm xuất hiện trong tầm mắt mọi người...
Nữ tử bạch y như tuyết, tóc đen tung bay trong gió, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với thiếu niên bên cạnh, không hề lạnh lùng như ngày thường.
Có vài người chưa gặp qua Mộ Như Nguyệt, giờ khắc này đều sinh ra cảm giác kinh diễm.
Ý cười nhẹ nhàng, mày liễu cong cong hết sức động lòng người, đôi mắt đen sáng ngời, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cong, làn da trắng nõn như mỹ ngọc.
Nàng thong thả đi đến, nắng sớm phủ lên thân thể nàng khiến mọi người có chút hoảng hốt, tựa như nhìn thấy tiên nữ bước từ trên mây xuống....
Dù nữ tử khuynh thành tuyệt sắc nhưng lại không hề áp chế dung mạo thiếu niên đi bên cạnh, hai người sàn sàn như nhau, không phân biệt cao thấp.
Ngân y phiêu dật, dưới ánh nắng khúc xạ ánh sáng bạc, khuôn mặt tuấn mỹ còn có nét trẻ con nhưng cũng kinh diễm bức người.
Trên mặt hắn là nụ cười lười biếng, đôi tay nhẹ nhàng vòng ra sau ót, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn nữ tử bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...