"Mộ Như Nguyệt, ngươi đi chết đi!"
Nam Cung Tử Phượng rống to, khắp không trung nháy mắt xuất hiện vô số bông tuyết, trường kiếm nhẹ vung, một trận gió lốc mang theo khí thế ngập trời đánh về phía Mộ Như Nguyệt...
Tức khắc, trời đất biến thành một mảnh băng tuyết.
Bông tuyết trắng tinh thuần khiết lại không cách nào che được máu tươi và vết bẩn...
Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, sự ghen ghét gặm nhấm trái tim nàng, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh đôi cẩu nam nữ này ân ái, nàng liền bùng lên lửa giận muốn hủy diệt thiên địa.
"Mộ Như Nguyệt, ngươi không xứng với Vô Trần ca ca!"
Nam Cung Tử Phượng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặt không đổi sắc đứng trong gió lốc.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, một ngọn lửa màu đỏ từ thân kiếm bùng lên, dần dần lan đến người nàng, cả người nàng tựa hồ đều biến thành hỏa nhân, bay vút lên trên không...
"Nguyệt Nhi!"
Thánh Nguyệt phu nhân cả kinh, thân thể hung hăng lao vào lá chắn, nước mắt chảy xuôi theo dung nhan tuyệt mỹ: "Tiêu lão, mau thả chúng ta ra ngoài, Nguyệt Nhi sẽ gặp nguy hiểm."
Tiêu lão cười khổ lắc đầu, một khi lá chắn đã được lập, không đến thời điểm thì sẽ không thể mở ra, hắn cũng không có cách nào...
Thánh Nguyệt phu nhân cắn chặt môi, thân thể run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ nhìn thiếu nữ bị cuốn vào cuồng phong.
"Phu quân, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta... Không, ta muốn đi cứu Nguyệt Nhi, không ai được thương tổn Nguyệt Nhi của ta!" Thánh Nguyệt phu nhân đột nhiên đứng lên, hung hăng đâm vào lá chắn, lá chắn lập tức phát ra một dòng khí khiến thân thể nàng bắn ngược trở lại.
Nàng tựa như không cảm giác được đau đớn, lại lần nữa đứng lên vọt tới....
Tiêu Thiên Vũ cũng không ngăn cản Thánh Nguyệt phu nhân, hắn rút kiếm ra, đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình mà kiên định: "Ngọc Nhi, chúng ta cùng nhau lao ra giúp Nguyệt Nhi."
Nữ nhi của bọn họ chiến đấu ở ngoài đó, thân làm cha mẹ sao có thể tránh ở trong lá chắn? Cho dù phải chết cũng không cho Nam Cung Tử Phượng tổn thương nàng...
Thánh Nguyệt phu nhân mắt rưng rưng gật đầu, nàng đã để nữ nhi thua thiệt quá nhiều, chắc chắn sẽ dùng cả đời này bù đắp cho nàng...
"Các vị, chúng ta cùng nhau xông lên!" Tiêu lão gia chủ cũng bình tĩnh lại, vung tay lên, quát lớn: "Mọi người đều là người Tiêu gia, tất nhiên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hiện tại Tiêu gia gặp nguy cơ, sao chúng ta có thể trốn ở đây để một nữ hài tử hơn mười tuổi một mình đối mặt với nguy nan? Như thế làm sao còn xứng là trưởng bối Tiêu gia? Có lẽ các ngươi đã từng có ít nhiều ân oán với nhau, nhưng giờ phút này ta hi vọng mọi người bỏ qua ân oán cá nhân, cùng nhau đối kháng kẻ địch! Ta tin tưởng nếu Tiêu gia trên dưới một lòng, không có gì là không thể!"
Bất luận là các trưởng lão Tiêu gia hay các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc, khi nghe xong lời Tiêu lão gia chủ nói đều nhịn không được ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa hiện lên ánh sáng.
Gia chủ nói không sai, hiện tại Tiêu gia đang phải đối mặt với kẻ địch cường đại, bọn họ không làm gì cũng chỉ có thể chờ chết, nếu cùng nhau cố gắng có lẽ còn có đường sống.
Huống chi bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ đơn độc chống chọi với kẻ địch còn mình lại trốn ở chỗ này? Thật sự là mất hết mặt mũi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...