Mắt thấy mình sắp sửa tiếp cận Mộ Như Nguyệt nhưng rõ ràng vẫn không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn gió lốc xanh biếc bao phủ thiếu nữ...
Nỗi tuyệt vọng từng chút từng chút gặm nhấm trái tim hắn, lửa giận từ trong lồng ngực bùng lên làm hắn muốn hủy diệt thiên địa, nhưng càng hối hận nhiều hơn...
Nếu... nếu hắn không phong ấn thực lực của nàng, có lẽ nàng đã sớm rời khỏi đây. Nếu hắn chưa từng tin lời Phượng Tường nói, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.
Nói cho cùng, đều là hắn sai!
Ngoài mẫu thân quá cố, nữ nhân này là người duy nhất hắn muốn bảo hộ cả đời, lại không ngờ rằng cuối cùng người hại nàng, là hắn!
"Nữ nhân!"
Phượng Kinh Thiên tê tâm liệt phế rống lên.
Thanh âm kia tựa như một cái gai đâm vào tim mọi người...
Năm đó lúc chủ mẫu chịu hỏa hình, đại thiếu gia cũng tê tâm liệt phế như vậy, làm người ta cực kì đau lòng.
"Mười mấy năm trước ta không thể bảo vệ được mẫu thân, bây giờ cũng không bảo hộ được nữ nhân mình yêu." Phượng Kinh Thiên đứng lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt là vô tận bi ai cùng châm chọc, "Xem ra ta thật sự chỉ là phế vật! Đã như vậy ta sẽ cùng nàng xuống địa ngục, dùng tất cả mọi thứ ta có để chuộc tội với nàng."
Mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình muốn bảo hộ chết trước mặt mình...
Hắn ngước mắt nhìn về phía gió lốc trước mặt, chậm rãi đi qua, trong lòng Phượng Tường kinh hãi, vừa định ngăn cản, lại nhìn thấy hồng quang hiện lên, cắt ngang qua gió lốc xanh biếc, đánh thẳng về phía Phượng Tường.Phượng Tường căn bản không kịp phản ứng lại, thân thể mạnh mẽ văng ra ngoài, 'oanh' một tiếng, đập vào một thân cây.
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt....
Gió lốc chậm rãi tan đi, một thân bạch y nhiễm máu đập vào mắt mọi người. Tuy thiếu nữ quần áo tả tơi không sặc sỡ lóa mắt như lúc đầu, nhưng một thân khí thế lại làm người ta không cách nào dời mắt.
"Phụt!"
Thiếu nữ đột nhiên phun một ngụm máu tươi, thân thể lay động vài cái rồi ngã về phía trước.
"Nữ nhân!"
Phượng Kinh Thiên còn chưa kịp kinh hỉ đã nhìn thấy thiếu nữ ngã xuống, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt hiện lên vẻ cấp bách, vội vàng chạy đến nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào trong ngực.
Lúc này, thần sắc Mộ Như Nguyệt suy yếu, gương mặt trắng bệch khiến tim Phượng Kinh Thiên đau đớn, chỉ có thể xin lỗi nàng: "Thật xin lỗi, nữ nhân, là ta không tốt, ta không nên phong ấn thực lực của ngươi, không nên bức bách ngươi ở lại đây, ta càng không nên sau khi biết Phượng Tường bất mãn với ngươi mà còn dễ dàng tin lời hắn rời khỏi nơi này, ngươi đánh hay mắng ta đều được, nói tóm lại là ta sai!"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt làm người ta đau lòng.
Lúc trước nàng đã bị đám người Lam Hinh làm tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi đột phá lại trải qua một trận chiến nữa, hiện tại thân thể nàng đã đến cực hạn....
Nếu không nhờ có nhuyễn giáp tơ vàng Vô Trần đưa, sợ là một chiêu kia của Phượng Tường có thể khiến nàng không cách nào bò dậy được.
"Khụ khụ." Phượng Tường ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, trước ngực hắn chảy đầy máu tươi, thấm đỏ y phục.
Rõ ràng chiêu phản kích cuối cùng của Mộ Như Nguyệt khiến hắn bị thương không nhẹ.
"Kinh Thiên, ngươi là nhi tử của ta, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi giết nữ nhân kia!" Phượng Tường thấy nhi tử mình che chở nữ nhân kia, lập tức tức giận rống lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...