Trong lòng Tiêu Phong chấn động, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn không nghe lầm? Muội muội nói là muốn luyện chế đan dược đỉnh địa giai?
Bên ngoài Trung Châu, đan dược sư đỉnh địa giai đã có địa vị rất cao, rất tôn quý.
Chẳng lẽ nàng là đỉnh địa giai?
Mộ Như Nguyệt không để ý đến ý nghĩ trong lòng Tiêu Phong, liếc hắn một cái, nói: "Sau khi biết ngươi mất tích, cha mẹ rất lo lắng, bây giờ ngươi cùng ta trở về Tiêu gia gặp bọn họ."
Nghe vậy, đáy lòng Tiêu Phong có chút áy náy.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở Nam đảo dưỡng thương, đến khi thương thế gần hồi phục, vốn dĩ muốn mang theo nàng về Tiêu gia gặp cha mẹ, ai ngờ lại xảy ra những chuyện này.
"Nhị muội, chúng ta đi thôi, ta cũng đã lâu không về nhà..."
Nghĩ đến người thân đang chờ ở nhà, khuôn mặt Tiêu Phong có chút kích động, cũng không biết nha đầu Uyển Nhi kia có cao lên chút nào không, chuyện Nam Cung gia đã có người đi xử lý chưa...
Tiêu thành, Tiêu gia.
Trong sân, lá rụng phủ kín, Thánh Nguyệt phu nhân đứng dưới tàng cây phong, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết nàng đã thở dài bao nhiêu lần.
"Ngọc Nhi, còn đang suy nghĩ chuyện Nguyệt Nhi?" Tiêu Thiên Vũ ôm chặt nàng từ phía sau, tươi cười ôn nhu, "Yên tâm đi, bọn họ đều sẽ không có việc gì."
Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, nói: "Nha đầu kia cũng thật là, một mình chạy tới Nam Cung gia như thế không phải làm ta lo lắng sao? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Càng nói, thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân nghẹn ngào, nghĩ tới tin tức Viêm Tẫn báo về nàng liền cảm thấy sợ hãi, nếu nữ nhi có chuyện gì, nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
"Còn không phải Nguyệt Nhi sợ ngươi lo lắng cho nên sau khi làm xong mới báo cho ngươi sao, yên tâm, hiện tại nàng hẳn là đã gặp được đan tôn giả rồi, nói không chừng sẽ lập tức về đến nhà, có lẽ khi trở về còn mang theo Phong Nhi về."
Thánh Nguyệt phu nhân than một tiếng: "Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi."
Hai người đều là con nàng, sao nàng có thể không lo lắng...
Trong lúc nàng còn đang tưởng niệm Mộ Như Nguyệt cùng Tiêu Phong, một thanh âm kinh hỉ từ viện trước truyền đến: "Thiếu chủ, thiếu phu nhân, nhị tiểu thư đã trở lại, hơn nữa... hơn nữa đại thiếu gia cũng đã trở lại."
Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, tựa hồ không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"
Người nọ thở hồng hộc, vội vàng bẩm báo lại: "Thiếu phu nhân, thuộc hạ nói, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đã trở lại, đang đi về hướng bên này."
Lần này Thánh Nguyệt phu nhân đã nghe rõ ràng, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức lộ ra kinh hỉ, đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất mà mấy ngày qua nàng nghe được.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, thân thể Thánh Nguyệt phu nhân cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, lập tức kích động đến mức chảy nước mắt.
"Nương, chúng ta đã trở về."
Tiêu Phong đi tới trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Thánh Nguyệt phu nhân run rẩy vươn tay sờ sờ khuôn mặt Tiêu Phong, sau đó lại ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, chỉ khi cảm nhận được độ ấm của bọn họ mới thật sự yên tâm.
"Phong Nhi, Nguyệt Nhi, các ngươi rốt cuộc trở lại, biết mẫu thân bị các ngươi hù chết không? Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, những chuyện nguy hiểm cứ giao cho cha mẹ là được rồi."
Mộ Như Nguyệt rúc vào trong ngực Thánh Nguyệt phu nhân, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên: "Đúng rồi, nương, Nam Cung gia thế nào rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...