Mộ Đình Nhi thật sự muốn giúp Mộ Như Nguyệt sao?
Không!
Chỉ vì thời điểm Mộ Y Tuyết vung tay lên, nàng thấy ngoài sân có hai người
đang đi đến. Một người là tình lang Dạ Thiên Phong, một người khác là
một lão giả tiên phong đạo cốt.
Nhìn bộ dáng cung kính của Dạ Thiên Phong, nàng lờ mờ có thể đoán được thân phận lão giả kia.
“Đình Nhi tỷ tỷ!” Mộ Y Tuyết rưng rưng ủy khuất, “Đình Nhi tỷ tỷ lại vì phế
vật này mà quở trách ta, còn không nói chuyện với ta, phế vật này có gì
tốt chứ? Ngươi đối với nàng tốt như vậy, nàng trước nay đều không để tâm còn khắp nơi mắng ngươi là dưỡng nữ, nàng không xứng ở lại Mộ gia.”
“Tuyết Nhi, mặc kệ thế nào chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì
nên hòa thuận, ngươi muốn động thủ thì hẳn là nên đối với người ngoài.”
Mộ Đình Nhi nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với cách nói của Mộ Y Tuyết,
“Hơn nữa nàng nói không sai, ta chỉ là một dưỡng nữ không có huyết mạch
của Mộ gia.”
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt chỉ khoanh tay đứng
xem trò hay. Mộ Đình Nhi kia quả thật diễn rất giỏi, diễn quá thành
nghiện, chẳng qua...
Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, nàng nhiều lần
bỏ qua các nàng khiêu khích là vì nàng căn bản không để các nàng vào
mắt, nhưng dù nàng không để vào mắt cũng không có nghĩa là chịu đựng.
“Ta nghĩ có một việc các ngươi đã lầm, loại nam nhân như Dạ Thiên Phong dù
có đưa đến trước mặt ta, ta cũng sẽ không liếc hắn lấy một cái, hơn nữa
cha ở Kim Loan điện cũng nghe được, không phải hoàng tộc từ hôn mà là Mộ Như Nguyệt ta không muốn gả cho nam nhân cả người đầy vi khuẩn, cho
nên, Mộ Đình Nhi, chúc mừng ngươi đã nhặt được rác rưởi ta bỏ đi, nghe
nói trong Vương phủ còn có hai mỹ thiếp, không chừng sau này càng nhiều
hơn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ cả người đầy vi khuẩn, nga, đúng rồi,
không biết Dạ Thiên Phong có ham mê một đêm sủng hai nàng hay không, ta
thật chờ mong biểu tình của ngươi khi thấy phu quân mình trên giường nữ
nhân khác.”
Sắc mặt Mộ Đình Nhi nháy mắt tái nhợt, thân hình mảnh mai lung lay sắp đổ như một con thuyền nhỏ trong ngày mưa gió.
Nàng yêu Dạ Thiên Phong, rất yêu rất yêu, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến nam nhân mình yêu ở trên giường cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, nàng đã cảm
thấy trái tim rất đau hận không thể lập tức chết đi.
Nếu sau này nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết có còn dũng khí sống sót hay không.
Sắc mặt Mộ Tình đại biến chuẩn bị nổi giận, nhưng hắn còn chưa kịp mở
miệng, một tiếng rống ta truyền đến mang theo lửa giận khó có thể áp
chế.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi nói cái gì!”
Lúc nói lời này,
Dạ Thiên Phong đã ôm chặt thân thể nhu nhược của Mộ Đình Nhi, ánh mắt
thương tiếc: “Đình Nhi, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, sao ta có thể có
loại ham mê này?”
“Thế tử”, Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt tay Dạ
Thiên Phong, hai mắt chứa lệ, “Về sau người còn cưới nữ nhân khác vào
phủ sao? Sẽ làm chuyện đó cùng các nàng sao? Sẽ để các nàng mang thai
con ngươi sao?”Dạ Thiên Phong ngẩn ra, mím môi, không biết trả lời nàng
thế nào.
Dần dần, ánh mắt mong đợi của Mộ Đình Nhi ảm đạm, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt yêu kiều.
Hắn luôn miệng nói yêu nàng, đồng thời lại lên giường nữ nhân khác, cái này gọi là yêu sao? Tình yêu là ích kỷ, nàng không muốn chia sẻ nam nhân
mình yêu với bất kì ai.
Cảm giác cùng chia sẻ với những người
khác này khiến nàng đau đớn muốn chết, giống như có vô số thanh kiếm đâm thủng thân thể nàng.
“Đình Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử tốt
với ngươi cả đời.” Dạ Thiên Phong gắt gao ôm thân thể mảnh mai vào ngực, đau lòng nói, “Ngươi là nữ nhân cả đời ta yêu nhất.”
Chỉ đối xử tốt với nàng cả đời thôi sao? Nhưng điều nàng muốn là cả đời này hắn chỉ thuộc về một mình nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...