Editor: Tường An
Trong sơn động truyền ra một tiếng rống nhỏ.
Mặc dù thanh âm kia rất khẽ nhưng vẫn khiến thân thể Đan Phi chấn động, suýt nữa nhịn không được mà hộc máu.
Giơ tay lau vết máu tràn ra nơi khóe miệng, thần sắc Đan Phi nặng nề: "Không ngờ ma thú chí tôn này chỉ là linh hồn mà thực lực lại cường đại như vậy, ta có cảm giác, có lẽ chỉ cần một tiếng rống liền có thể hủy cả một tòa thành trì! Thực lực của ma thú chí tôn không thể khinh thường!"
Cũng may, hiện giờ nó chỉ là một linh hồn mà thôi.
Cho nên Đan Phi hắn còn chưa đến mức sợ nó...
Càng đi vào sâu, Đan Phi càng cảm nhận rõ cỗ lực lượng cường đại kia, thậm chí ép hắn suýt chút không thở nổi, nếu đổi lại là mấy người thực lực tương đối kém, phỏng chừng sẽ lập tức thất khiếu chảy máu mà chết.
Ngay cả bản thân hắn, hai chân cũng nhũn ra, suýt phải quỳ rạp xuống không thể đi được...
Không biết đã đi bao lâu, cho đến khi Đan Phi thật sự không đi nổi nữa thì nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ phía trước, đi thêm một đoạn liền nhìn thấy một linh hồn thể trong suốt như cánh ve xuất hiện trong tầm mắt.
Trong lòng Đan Phi chấn động, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam nhìn quái vật khổng lồ phía trước...
Nếu như có thể có được nó, ngày báo thù của mình cũng sắp tới rồi!
Linh hồn thể dường như nhận thấy có người tiến vào, phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, thân thể nó vừa nhúc nhích, xích khóa hồn liền kêu leng keng giòn vang...
"Ha ha, nếu ngươi vẫn còn là ma thú chí tôn, chỉ sợ ta căn bản không có khả năng đến gần ngươi, đáng tiếc, ngươi đã không còn là ngươi trước kia, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một linh hồn dựa vào xích khóa hồn mới không bị tiêu tan mà thôi, chỉ cần cắn nuốt ngươi, ta sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đại lục này, ha ha ha!"
Đan Phi cười điên cuồng, ánh mắt tham lam âm hiểm.
Linh hồn ma thú ngừng rống giận, đôi mắt âm trầm lạnh lùng nhìn Đan Phi, không biết đang suy nghĩ cái gì...
Đan Phi dè dặt cẩn thận đi tới, dù thế nào đi nữa, ma thú này cũng là cấp bậc chí tôn, dù bây giờ chỉ là linh hồn cũng không thể xem thường uy lực của nó.
Hơi bất cẩn một chút là có thể hồn phi phách tán...
Rống!
Linh hồn ma thú lại gầm nhẹ, thanh âm rét lạnh thấu xương như phát ra từ địa ngục.
"Nhân loại, ngươi muốn cắn nuốt bản đại nhân, đúng là si tâm vọng tưởng! Chẳng qua, nếu ngươi muốn làm như vậy, bản đại nhân sẽ thành toàn cho ngươi! Hôm nay, ngươi xâm nhập nơi này là ngươi xui xẻo, tuy bản đại nhân có chút khinh thường thân thể ngươi, nhưng nơi này đã hơn trăm triệu năm không có ai đặt chân tới, ngươi là nhân loại duy nhất tìm đến đây..."
Trong lúc Đan Phi đang sửng sốt, xích khóa hồn không ngừng phát ra tiếng vang, sau đó một tia sáng xanh biếc bắn thẳng lên cao, chiếu sáng toàn bộ không trung.
Giờ khắc này, toàn bộ đại lục chấn động, đất núi rung chuyển, mặt biển cuồn cuộn dậy sóng, núi lửa dâng trào dung nham bao phủ toàn bộ thành trấn xung quanh...
"Này... đã xảy ra chuyện gì?"
Đêm khuya, mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ bất chợt tỉnh giấc, vội vã chạy ra ngoài, kinh ngạc nhìn tia sáng xanh biếc trên không trung...
Vô Vong nhíu chặt mày, ánh mắt ngưng trọng chưa từng có.
"Thời tiết đại lục sắp thay đổi, cũng không biết bọn Nguyệt Nhi đã trở lại chưa, có lẽ lần này cường địch chân chính sẽ xuất hiện, ta phải dời Thần Môn đến nơi an toàn trước, rồi sau đó mới cùng các cao thủ của đại lục liên hợp đối kháng cường địch!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...