Editor: Tường An
Bị nhiều ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn chằm chằm, sắc mặt Tức Mặc Nhất xanh mét, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn Mộ Như Nguyệt.
Lâm Vân Long đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Thiên: “Lâm gia chúng ta thua? Này… làm sao có thể!”
Hơn nữa còn thua dưới tay Trịnh gia mà hắn khinh thường…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Vân Long tái nhợt.
“Cảm ơn.” Nam tử cụt tay hồi phục lại tinh thần, trịnh trọng khom lưng với Trịnh Thiên Thiên, “Nếu không có ngươi, chỉ sợ ta còn chưa thể khôi phục cuộc sống bình thường.”
“Không.” Trịnh Thiên Thiên lắc đầu, mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, “Người ngươi muốn cảm ơn không phải là ta mà là nhân loại này, là nàng hướng dẫn ta đột phá, tuy nàng không thu ta làm đồ đệ nhưng ta vẫn nên gọi nàng một tiếng sư phụ, huống chi cũng là nàng cho ngươi cơ hội này.”
Nghe vậy, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Thần sắc Mộ Như Nguyệt trước sau như một, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng…
Nam tử cụt tay thần sắc phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nói thật, trước nay hắn luôn chán ghét nhân loại, nhưng lúc này lại là một nhân loại cho hắn cuộc sống mới, loại cảm giác này thật sự rất quái dị…
Nhưng giao nhân tộc luôn tri ân báo đáp, huống chi đối phương đã cứu cả đời hắn…
Nghĩ vậy, hắn bình ổn tâm tình, chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt: “Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu ta, đời này kiếp này, đại ân đại đức của ngươi, ta vĩnh viễn không quên!”
“Ta không cứu ngươi.” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, “Cho ngươi dùng đan dược chẳng qua là để chứng minh đan dược Trịnh Thiên Thiên luyện chế có hiệu quả mạnh hơn thôi chứ không phải cố ý cứu ngươi, cho nên ngươi không cần cảm tạ ta.”
Dù lời nàng nói đạm mạc vô tình, lại làm tất cả giao nhân ở đây lau mắt mà nhìn.
Nếu Mộ Như Nguyệt thừa nhận ân đức này, có lẽ bọn họ sẽ không tôn sùng nàng.
Nhưng nàng lại không làm như vậy mà ăn ngay nói thật…
Vì thế, sau khi nghe lời này, mọi người càng có hảo cảm với nàng hơn.
Phải biết rằng, nàng hoàn toàn có thể dựa vào phần ân đức này mà yêu câu nam tử cụt tay làm việc cho nàng, nam tử kia vì báo ân nhất định sẽ không từ chối, chẳng qua, nàng không muốn làm vậy mà thôi…
Đáy mắt Trịnh Lâm hiện lên tia tán thưởng, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, nữ tử này cũng phải một nhân loại nông cạn…
Trên người nàng có nhiều điểm đáng để bọn họ thưởng thức…
“Mộ cô nương”, Trịnh Nhiên xấu hổ nói, “Lúc đầu là ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, ta đã từng bị nhân loại lừa gạt cho nên vẫn luôn không muốn tin tưởng những nhân loại khác, luôn cho rằng ngươi tiếp cận Trịnh gia là có mục đích riêng, nhưng hiện tại ta không thể không bội phục ngươi, thì ta trong nhân loại còn có nữ tử làm ơn không cần hồi báo như vậy.”
Không cầu hồi báo sao?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Nàng đáp ứng chữa trị cho Trịnh Thiên Thiên là để thuận tiện tiến vào giao nhân tộc.
Sau đó trợ giúp nàng đột phá chẳng qua cũng là vì di tích thôi.
Chuyện không có hồi báo, sao nàng có thể xen vào việc người khác…
Thế giới này không phải Trung Hoa, ở đây không có pháp luật, không có cảnh sát hay thẩm phán, chỉ có nắm đấm! Nắm đấm ngươi cứng, mặc kệ ngươi nói cái gì đều đúng!
Cho nên ở đại lục, nàng thận trọng từng bước, chưa bao giờ thích xen vào việc người khác, nếu không sẽ có vô số phiền toái đếm không hết…
Dù người khác nói nàng lạnh nhạt cũng được, vô tình cũng tốt, người không vì mình trời tru đất diệt, tại sao nàng phải tận tậm tận lực vì người không quen biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...