Editor: Tường An
Nếu có thể làm lại từ đầu, nàng vẫn sẽ giúp Mộ Như Nguyệt rời đi.
Nhưng sẽ không liên lụy đến gia gia và ngoại công, nàng sẽ dùng cách của mình để giúp Mộ Như Nguyệt...
Nàng làm tất cả những điều đó không những là vì sự sùng bái đối với Mộ Như Nguyệt mà còn vì nam nhân mình yêu...
Vì hắn, dù lên núi đao xuống biển lửa nàng cũng sẽ không lùi bước...
"Đỗ Phỉ Phỉ..."
"Thất hoàng tử, ta biết ta đã từng quá điêu ngoa, thường xuyên quấn lấy ngươi, còn làm một số chuyện khiến ngươi chán ghét, nhưng nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ cả đời ngươi cũng sẽ không chú ý đến ta, ta không phải Lệ phi nương nương, không xinh đẹp, cũng không có thiên phú như ngươi, nhưng tình yêu của ta đối với ngươi lại không có bất kì kẻ nào so sánh được! Khi Nguyệt Nhi xuất hiện bên cạnh ngươi, ta lùi bước, cũng muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không quên được ngươi, cũng may trước khi chết còn có thể nhìn thấy ngươi một lần cuối cùng, vậy là đủ rồi..."
Nghe vậy, trái tim Vưu Hi nhịn không được run lên.
Từng hình ảnh ở chung với nàng hiện ra trong đầu hắn, biến thành những kí ức vĩnh hằng...
Đáng tiếc, có một số việc, hắn phát hiện quá muộn, quá muộn rồi...
"Đỗ Phỉ Phỉ, nếu có kiếp sau, ta sẽ làm một người bình thường, sẽ không bao giờ phụ ngươi..."
Đỗ Phỉ Phỉ nở nụ cười.
Có một câu hứa hẹn này của hắn, nàng đã rất thỏa mãn...
"Người tới hành hình!"
Lời vừa dứt, một đám hộ vệ tiến lên chất củi, đúng lúc này, một thanh âm nôn nóng từ bên ngoài truyền vào.
"Khoan đã!"
Mọi người tách ra hai bên thành một con đường ở giữa, một thân ảnh thất tha thất thểu chạy vào...
Khuôn mặt già nua của Ngô Vũ đẫm mồ hôi, sau khi thấy đám người Đỗ Phỉ Phỉ vẫn bình yên vô sự mới khẽ thở ra một hơi, dời mắt nhìn về phía Ma hoàng: "Bệ hạ, thỉnh hạ thủ lưu tình!"
Ma hoàng khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Ngô Vũ: "Đại sư muốn ngăn cản trẫm?"
"Bệ hạ, xin ngài đừng tin lời người khác, cách dùng hỏa tế để kêu gọi ma long căn bản không thể thực hiện được, nếu ma long thật sự có cảm tình với Ma giới thì sẽ xuất hiện, nếu hắn từ bỏ Ma giới thì cho dù các ngươi làm gì cũng không thể gọi hắn trở về..."
Sắc mặt Ma hoàng trầm xuống, thần sắc lạnh lẽo.
"Mặc kệ có thành công hay không, chỉ cần có một tia hi vọng, trẫm nhất định sẽ thử."
Tim Ngô Vũ run lên, thất thanh nói: "Chỉ vì một tia hi vọng này mà người muốn hi sinh nhi tử của mình?"
"Không sai! Chỉ cần có một tia hi vọng, hi sinh nhiều người hơn nữa cũng đáng giá, người tới, hành hình cho ta!"
Ma hoàng vừa nói xong liền có mấy thị vệ đi tới châm lửa, ngọn lửa nháy mắt bùng lên mãnh liệt.
"Dừng tay!"
Ngô Vũ giận tím mặt, muốn ra tay ngăn cản lại bị tư tế chặn đường.
"Ngô Vũ đại sư, ta biết bên trong là đồ đệ ngươi cho nên ngươi cực kỳ bi thương, ta có thể thông cảm, nhưng bọn hắn không chết vô ích mà có ý nghĩa! Ta khuyên ngươi không nên ngăn cản, nếu không..."
"Cút!"
Ngô Vũ hét to, đánh một chưởng về phía tư tế, khuôn mặt bạo nộ, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén...
Sắc mặt tư tế trầm xuống, không hề khách khí ra tay công kích Ngô Vũ...
Trong lúc hai bên chiến đấu, mọi người đều nhìn chằm chằm mấy người trên đài hỏa tế, vẻ mặt thành kính, yên lặng chờ mong ma long trở về...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...