Editor: Tường An
Hồ Điệp kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, thật lâu không thể hồi phục tinh thần…
Trên đời thế nhưng có nam nhân đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy…
“Vô Trần, sao chàng lại ra đây?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, nhíu mày nói: “Thân thể chàng…”
“Yên tâm, ta đã không sao rồi.”
Dạ Vô Trần cười khẽ nhưng khi nhìn qua phía đám người Hồ Điệp thì tràn ngập sát khí, như một trường kiếm băng hàn đâm vào lòng bọn họ.
Sau khoảnh khắc kinh diễm, Hồ Điệp hồi phục tinh thần, trong lòng dâng lên sợ hãi.
Nam nhân này thật đáng sợ…
Cỗ khí thế kia làm nàng nhịn không được run lên, bất giác cắn chặt môi.
Lúc này, nam nhân tà mị kia nở nụ cười.
Nụ cười khiến thiên địa vạn vật thất sắc, cả thế giới chỉ còn lại một nụ cười kia…
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Nam nhân cất bước đi về phía Hồ Điệp.
Thân thể nàng run lên, nhịn không được lui lại vài bước: “Ta… ta…”
Thời điểm nàng vừa mở miệng, một tia sáng đen xẹt qua, đầu lưỡi rớt xuống, nỗi đau đớn kịch liệt làm sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở.
“Ngươi mở miệng vũ nhục thê tử ta, vậy… ta sẽ khiến ngươi không mở miệng được nữa!”
Ánh trăng bao phủ dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân, hắn cao cao tại thượng nhìn xuống mấy người phía dưới.
Máu tươi trong miệng Hồ Điệp chảy ra, nàng hoảng sợ trợn to mắt.
Không ngờ một nam nhân tuấn mỹ lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến mức này, lại nhẫn tâm ra tay ngoan độc với nàng như thế…
Hắn chỉ liếc mắt một cái, mọi người đều ngậm miệng, không dám nói một lời…
“Dẫn chúng ta đi tìm Tiêu Uyển.”
Hải Vân biến sắc: “Nếu ta không đáp ứng?”
Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua đám người, thanh âm lạnh lẽo mang theo hàn khí nồng đậm: “Như vậy, nàng chính là kết cục của các ngươi!”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hồ Điệp, mọi người đều trầm mặc.
Hải Vân hít sâu một hơi.
Hắn hiểu rõ, nếu mình không đáp ứng, có lẽ hiện tại sẽ lập tức mất mạng trong tay nam nhân này…
Yên lặng nửa ngày, hắn ngẩng đầu lên, nói: “Được, ta dẫn ngươi đi.”
-----------------
Trong rừng rậm âm u, lá rụng bị dẫm lên phát ra tiếng xào xạc.
Dẫn đầu đám người là một nữ tử dáng vẻ cao ngạo, mỹ nhân chí* ở chân mày càng làm dung nhan kia thêm mỹ diễm, bờ môi đỏ mọng quyến rũ.
*Mỹ nhân chí: nốt ruồi mỹ nhân, nằm ở một số vị trí trên khuôn mặt. Chế Ngọc Nhã này có nốt ruồi son ở giữa ấn đường, giống người Ấn Độ á.
Lúc này, bị vây giữa đám người là một cô nương trẻ tuổi, dung nhan thanh tú, trong trẻo thoát tục, so với nữ tử mỹ diễm kia càng nhiều hơn một phần khí chất làm người ta thưởng thức…
Tiếu Ngọc Nhã mắt lạnh nhìn dung nhan trẻ tuổi thanh tú của Tiêu Uyển, nở nụ cười khinh miệt.
“Tiêu Uyển, ở đây không ai có thể bảo hộ ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn vào Ám Nguyệt phái chúng ta? Nhân loại vô cùng âm hiểm, xấu xí không chịu nổi, ta không tin ngươi chỉ vì tìm phương pháp rời khỏi Ma giới, khẳng định là muốn đánh cắp bảo vật và đan dược của Ám Nguyệt phái!”
Tiêu Uyển lui về phía sau hai bước, khẽ nhíu mày.
Nàng biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của những người này, cho nên nàng cần phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...