Editor: Tường An
“Ngươi muốn làm gì?” Hải Vân tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không muốn làm gì.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Ta chỉ cần các ngươi dẫn ta đi tìm Tiêu Uyển.”
“Không có khả năng!” Hải Vân hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Ta tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi đi!”
“Phải không?”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nụ cười kia trong bóng tối làm người ra sợ hãi.
“Ngươi biết đây là cái gì không?”
Hải Vân sửng sốt nhìn thứ trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt, vừa thấy bột phấn màu trắng kia, hắn lập tức biến sắc.
“Phấn dẫn thú! Ngươi… sao ngươi lại có phấn dẫn thú?”
Mộ Như Nguyệt nhếch môi: “Vừa rồi ta nhặt được, hơn nữa ở bên kia còn có không ít bột phấn giống vậy… xem ra trong các ngươi có người rất thích phấn dẫn thú, một khi đã như vậy, ta không ngại đưa số phấn còn lại cho các ngươi!”
Nghe vậy, Hồ Điệp biến sắc.
“Hồ Điệp, chuyện này là thế nào?” Hải Vân thấy biểu tình của Hồ Điệp, ánh mắt liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Hải… Hải Vân sư huynh, ta không cố ý”, Hồ Điệp cắn chặt môi, “Nhiệm vụ của chúng ta lần này là bắt một loài ma thú có sừng, cho nên, cho nên ta mới hỏi xin một ít phấn dẫn thú từ chỗ trưởng lão, ai biết vừa rồi gói bột phấn vô ý bị rách mới hấp dẫn đàn thôn thiên báo đến, ta… ta sợ thôn thiên báo sẽ đả thương ta nên mới ném qua chỗ nàng.”
Lúc đầu, Hải Vân cho rằng thôn thiên báo là do Mộ Như Nguyệt dẫn tới, không ngờ cuối cùng lại là do phấn dẫn thú…
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
“Sư huynh, ta thật sự không cố ý, huống chi, chúng ta cần gì phải đồng hành với một nhân loại chứ.” Hồ Điệp ủy khuất nhìn Hải Vân, nói.
Hải Vân hít sâu một hơi, trừng mắt Hồ Điệp.
Nhưng dù sao Hồ Điệp vẫn là sư muội hắn, thời khắc mấu chốt, hắn khẳng định sẽ che chở người một nhà…
“Cô nương, chuyện này quả thật là Ám Nguyệt các chúng ta sai, nhưng nàng cũng đã biết lỗi của mình rồi, mong cô nương xem nàng trẻ người non dạ mà tha thứ cho nàng.”
“Biết sai rồi?” Mộ Như Nguyệt nhìn Hồ Điệp, “Sao ta không thấy nàng có vẻ biết sai rồi? Huống chi, nàng cũng đã mấy trăm tuổi, không biết còn trẻ chỗ nào, quan trọng hơn là, nàng có tư cách gì để ta tha thứ?”
Đời này, Mộ Như Nguyệt hận nhất là người khác đâm sau lưng mình.
Nếu không phải thực lực nàng đủ mạnh, nếu đổi thành Tiêu Uyển rơi vào tình huống này, vậy hậu quả căn bản không dám tưởng tượng…
Cho nên, nữ nhân này căn bản không có tư cách để nàng tha thứ.
Khuôn mặt Hồ Điệp đỏ bừng, phẫn nộ nói: “Ta thật sự biết sai rồi, ta không nên mang phấn dẫn thú đến nơi này, nhưng mà ta cũng không cố ý muốn hại ngươi, ta chỉ vì sự an toàn của mình thôi, sao ngươi cứ phải bức người quá đáng? Ngươi chỉ là một nhân loại đê tiện mà thôi, giống như Tiêu Uyển kia! Đừng tưởng rằng ngươi có lệnh bài hoàng tộc là giỏi, nói không chừng là ngươi bán đứng thân thể mới có được…”
Oanh!
Trên người Mộ Như Nguyệt đột nhiên phát ra sát khí lạnh lẽo, khuếch tán khắp không trung…
Ngay sau đó, dưới ánh trăng, trên người nàng bắn ra một tia sáng tím, xuất hiện bên cạnh nàng…
Đó là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, khiến vạn vật ảm đạm thất sắc.
Một thân áo bào tím bay múa, đôi mắt tím âm hàn như tu la địa ngục, toàn thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...