Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Editor: Tường An

Lúc này Bạch Trạch không cự tuyệt, đơn giản là vì hắn biết có Dạ Vô Trần bên cạnh, bất luận thế nào nam nhân kia cũng sẽ không để Mộ Như Nguyệt gặp nguy hiểm.

Thân thể hắn chợt lóe, lập tức biến mất tại chỗ…

“Muốn chạy? Ha ha ha! Vậy cũng phải xem các ngươi có đi được hay không!”

Ma hoàng cười to, khí thế toàn thân lại lần nữa ngưng tụ thành cuồng phong ập về phía hai người.

“Nguyệt Nhi, cẩn thận!”

Dạ Vô Trần biến sắc, vội vàng giơ tay ấn đầu Mộ Như Nguyệt vào ngực mình, thân thể chợt lóe chắn trước mặt nàng, lực lượng cường đại đánh vào lưng khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đều run lên.

Nhưng vì không muốn Mộ Như Nguyệt lo lắng, hắn không hề biểu hiện ra ngoài chút nào, cắn răng nói: “Chúng ta đi.”

Dứt lời, hắn ôm chặt Mộ Như Nguyệt, chậm rãi vung trường kiếm lên, mấy người phía trước chưa kịp né tránh đã táng thân dưới kiếm của hắn.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ôm Mộ Như Nguyệt biến mất trước mắt mọi người…


Ma hoàng là lão quái vật sống mấy ngàn năm, thực lực lại cường đại như vậy, hiện tại bọn họ không cách nào giải quyết được…

“Muốn chạy?” Ma hoàng cười lạnh, “Người tới, phong bế toàn thành cho ta, không cho phép bất kì kẻ nào ra vào cửa thành! Dốc toàn lực lục soát hai người kia về đây cho ta!”

“Vâng! Bệ hạ!”

----------------

Lúc này, bởi vì biến cố vừa rồi mà mỗi người đều cảm thấy bất an, trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Cho nên trên đường phố vắng vẻ chỉ còn lại hai người Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần…

“Nguyệt Nhi!”

Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.

Đỗ Phỉ Phỉ nhanh chân chạy tới, thở hổn hển nói: “Nguyệt Nhi, ta đã nghe chuyện ở cửa thành rồi, ngươi thế nào? Có bị thương không? Vị nam nhân này là…”


“Đỗ Phỉ Phỉ, có một số việc hiện tại không tiện nhiều lời, ta và Vô Trần cần phải rời khỏi nơi này.”

“Nhưng mà…” Đỗ Phỉ Phỉ hơi chần chờ, “Các ngươi hiện tại làm thế nào rời đi? Ma hoàng sẽ không bỏ qua các ngươi, nếu không, các ngươi đến chỗ ông ngoại ta trước, sau đó chúng ta lại nghĩ cách đưa ngươi đi.”

Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Tuy nàng đã cứu Cung Giang Ly, nhưng dù sao hắn cũng là người của Ma hoàng, không biết có thể tin tưởng hay không.

Nhưng hiện giờ, trừ cách này cũng không còn biện pháp nào khác…

“Được, chúng ta lập tức đến phủ tướng quân.”

Có lẽ hiện tại thân phận của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần quá mẫn cảm, cho nên bọn họ thông qua mật đạo tiến vào trong phủ, cũng không kinh động bất kì ai…

Lúc này, trong thư phòng phủ tướng quân, Cung Giang Ly và Đỗ Y đang nôn nóng chờ đợi, vừa nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đến, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng đi ra nghênh đón.

“Nha đầu, hiện tại ta không thể giải thích nhiều với các ngươi, ta lập tức đưa các ngươi rời khỏi Ma thành!”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt: “Hiện tại cửa thành thủ vệ nghiêm ngặt, chúng ta làm sao đi ra ngoài?”

Nghe vậy, Đỗ Y và Cung Giang Ly nhìn nhau, cuối cùng vẫn nói ra.

“Thật ra, trong phủ tướng quân có một mật đạo thông ra ngoài thành, ngoại trừ Đỗ Y, trong phủ tướng quân không ai biết đến sự tồn tại của mật đạo này, lần đầu tiên ngươi hỏi chúng ta phương pháp rời khỏi Ma thành, ta không thể nói thật với ngươi, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, ngươi đã cứu ta, đây xem như ta báo đáp ngươi, nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thể lập tức mang các ngươi rời đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui