Editor: Tường An
Đỗ Phỉ Phỉ tức xanh mặt, vừa định nói gì đó, lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn cản.
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Vưu Kỳ, hỏi: “Ngươi thật sự muốn bắt ta về?”
“Đúng.”
“Không hối hận?”
“Tuyệt đối không hối hận!”
“Vậy được rồi.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói: “Vậy… ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, chỉ mong, ngươi thật sự sẽ không hối hận.”
“Coi như ngươi thức thời.” Vưu Kỳ cao ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt, “Người tới, mang nàng về cho ta!”
“Nguyệt Nhi!” trong lòng Đỗ Phỉ Phỉ căng thẳng, vội vàng bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, “Ngươi không thể đi! Hắn nhất định sẽ tra tấn ngươi.”
Mộ Như Nguyệt dừng chân, đẩy tay Đỗ Phỉ Phỉ ra.
Từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía Đỗ Phỉ Phỉ, thanh âm đạm mạc như gió thoảng qua.
“Yên tâm đi, sẽ không chậm trễ chuyện của chúng ta, ta đi một lát sẽ về, nhanh chóng đến tìm ngươi…”
Đỗ Phỉ Phỉ sửng sốt.
Sau khi hồi phục tinh thần liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi theo bọn họ….
“Không được, ta phải nhanh chạy về báo cho gia gia và ông ngoại, làm sao có thể để nàng gặp nguy hiểm chứ?”
Nghĩ đến đây, nàng cắn chặt môi, xoay người chạy về hướng phủ tướng quân.
Lúc này, trong phủ tướng quân, Đỗ Y vuốt bộ râu dài bạc trắng, khẽ cười nói: “Phỉ Phỉ đi đã một canh giờ rồi, phỏng chừng nàng sẽ nhanh trở về thôi, Ngô Vũ đại sư, ngươi cho rằng nha đầu kia nắm chắc mấy phần?”
Dứt lời, hắn dời mắt về phía Ngô Vũ.
Ngô Vũ trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta đã gặp nha đầu kia, nàng quả thật là thiên tài, biết không ít tri thức luyện đan, nếu nàng đã mở miệng, cho dù không thể luyện ra đan dược cũng có đan phương có thể chữa trị cho Cung Giang Ly, đến lúc đó lại giao cho ta luyện chế đan dược, như vậy khả năng thành công là rất lớn.”
Nghe vậy, hai lão nhân đều yên tâm.
Cũng phải, có Ngô Vũ đại sư ở đây, làm sao có thể thất bại được…
Đang nói chuyện thì thấy một thân ảnh từ ngoài cửa chạy vội vào, thấy rõ người tới, mấy người vội vàng đứng lên.
“Phỉ Phỉ, ngươi đã trở lại? Nguyệt nha đầu đâu? Sao nàng không đi cùng ngươi?”
Đỗ Y tò mò nhìn phía sau Đỗ Phỉ Phỉ, không thấy người mình đang mong chờ, nhịn không được nhíu mày hỏi.
“Ông ngoại, gia gia, sư phụ, đã xảy ra chuyện.”
Đỗ Phỉ Phỉ thở hổn hển, nói: “Nguyệt Nhi nàng… nàng bị Ngũ hoàng tử bắt đi, nếu không đi cứu nàng, chỉ sợ nàng… nàng sẽ không sống nổi!”
“Cái gì?”
Đỗ Y suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, Mộ Như Nguyệt là hi vọng duy nhất của Cung Giang Ly, chứng tỏ tầm quan trọng của nàng, hiện giờ lại bị người khác bắt đi, còn là dữ nhiều lành ít?
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trầm xuống: “Đi, chúng ta lập tức đến phủ Ngũ hoàng tử đòi người!”
Ma giới khác với đại lục.
Ở nơi này, đạo lý cường giả vi tôn càng thể hiện rõ ràng hơn.
Mặc dù ngươi là hoàng tử, nhưng nếu đại thần có thực lực mạnh hơn ngươi, dù hắn giết ngươi, Ma hoàng cũng sẽ không ra mặt làm chủ cho ngươi.
Vì thế, ở Ma giới tình thân vô cùng đạm mạc, đặc biệt là Ma hoàng tàn nhẫn độc ác…
Đáng tiếc, hiện tại Ngũ hoàng tử còn chưa biết đại nạn sắp đến…
“Mộ Như Nguyệt, ta muốn biết, cái thân thể gầy yếu của Thất hoàng đệ kia làm sao thỏa mãn ngươi!”
Trong phủ Ngũ hoàng tử, Vưu Kỳ cười lạnh nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt: “Hôm qua ta vừa làm mất một sủng vật, bây giờ liền để ngươi thay thế đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...