Editor: Tường An
Bang!
Vưu Kỳ cầm một cây gậy, nhanh như gió đánh về phía nam nhân.
Nếu là trước kia, lấy thực lực của hắn không cần sợ hãi một nhân loại nho nhỏ.
Nhưng hiện tại hắn không hề có chút lực lượng nào, không né tránh, chỉ có thể mặc cho trường côn hung hăng nện vào người hắn…
‘Phanh’ một tiếng, nam nhân tuyệt sắc đau khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không rên tiếng nào, đôi mắt lam lạnh lùng nhìn Vưu Kỳ.
“Tiểu tử thúi, hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi cởi sạch quần áo bò lên giường ta.”
Vưu Kỳ nổi giận, cầm trường côn tiếp tục đánh về phía nam nhân tuyệt sắc.
Trên làn da trắng nõn lộ ra vết xanh tím…
Nhưng mặc kệ Vưu Kỳ hành hạ ngược đãi, nam nhân vẫn không có chút biểu tình gì, trầm tĩnh làm người ta sợ hãi…
“Tiểu tử thúi, dám đối nghịch với ta! Bây giờ ta sẽ biến ngươi thành người của ta!”
Vưu Kỳ ném gậy đi, nhanh chóng nhào về phía nam nhân tuyệt sắc.
Lúc này, nam nhân không tránh thoát được, bị Vưu Kỳ đè xuống mặt đất, ‘xoẹt’ một tiếng, y phục bị xé toạc, lộ ra vòm ngực trắng nõn…
Nam nhân tức run người, trong lòng cảm thấy nhục nhã và giận dữ, đáy mắt phun ra lửa giận.
Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn nam nhân này, giải mối hận hôm nay!
“Chậc chậc, không ngờ ta vừa tới liền nhìn thấy trò hay.”
Đột nhiên, một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến làm sắc mặt Vưu Kỳ trở nên lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn nữ tử xuất hiện ngoài cửa sổ, lạnh giọng nói: “Mộ Như Nguyệt, ngươi tới đây làm gì? Ai cho phép ngươi xông vào địa bàn của ta?”
Khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, ý cười trong mắt càng đậm.
“Chỉ tới xem diễn thôi.”
Nàng từ trên cây nhảy xuống, thong thả đi tới trước mặt Vưu Kỳ.
“Ta có chút hứng thú với nam nhân này, không biết Ngũ hoàng tử có nguyện ý nhường cho ta hay không?”
“Hừ!” Vưu Kỳ hừ lạnh, “Ngươi muốn nam nhân này? Được thôi, lấy hai ngàn linh thạch cao cấp ra đổi.”
Mộ Như Nguyệt lập tức nheo mắt: “Nếu ta cứ nhất định dẫn hắn đi thì sao?”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!”
Lời còn chưa dứt, một viên đan dược đã bay vào miệng Vưu Kỳ, hóa thành nước chảy xuống yết hầu.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Có lẽ vì hoảng sợ, thanh âm Vưu Kỳ run run, tê tâm liệt phế quát lớn.
“Không có gì, chỉ là một viên đan dược khiến ngươi mất đi một đoạn ký ức mà thôi.”
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười cực kỳ âm hiểm.
“Cho nên, sau khi ta dẫn giao nhân đi, một đoạn ký ức của ngươi sẽ biến mất…”
Nàng vừa nói xong, ánh mắt Vưu Kỳ hơi dại ra, tựa như không biết mình đang ở đâu…
“Ngươi hận hắn sao?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn nam nhân tuyệt sắc bị chà đạp nằm trên mặt đất: “Nếu ngươi hận hắn, vậy phát tiết đi, chỉ cần không chết là được…”
Nam nhân sửng sốt, liếc mắt về phía Vưu Kỳ.
Vừa nhìn thấy gương mặt làm hắn cừu hận kia, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Hắn không quên, chính nam nhân này đã vũ nhục, tra tấn mình…
Hơn cũng sẽ không quên, vừa rồi nam nhân này xé y phục mình, suýt nữa làm nhục mình!
Hận!
Hận ý mãnh liệt làm hắn bất chấp tất cả nhằm về phía Vưu Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...