Editor: Tường An
Chu Mẫn trợn to mắt, run giọng nói: "Vũ Nhi, ta..."
"Câm miệng, ngươi không xứng gọi ta như vậy..."
Tiêu Vũ nhìn Chu Mẫn, trong mắt không còn tôn kính như trước nữa, chỉ tràn ngập hận ý...
"Nếu chúng ta gặp lại nhau, ngươi không muốn nhận ta, vậy hiện tại ta càng không muốn nhận ngươi, ngươi phải nhớ kĩ, là ngươi hủy hoại tương lai của nữ nhi ngươi!"
Tâm hư vinh, mỗi nữ nhân đều có...
Đặc biệt là Tiêu Vũ từ nhỏ đã bị khi dễ mà lớn lên, tâm hư vinh thường sẽ mạnh hơn người khác...
Hiện giờ, nàng không hề nghĩ đến nguyên nhân vì sao Chu Mẫn ra nông nỗi này. Nàng chỉ nghĩ mình bị Chu Mẫn hại thảm...
Nếu sớm biết Chu Mẫn là mẫu thân của mình, nàng còn cần ghen ghét thân phận Thiên Diệp sao?
Thân thể Chu Mẫn cứng đờ, không ngờ sau khi nói ra chuyện này, nhận lại chỉ là hận ý của Tiêu Vũ...
"Thật xin lỗi, là ta hại ngươi, nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, ta tuyệt đối sẽ không vì trả thù nam nhân kia mà vứt bỏ ngươi."
Chu Mẫn che cánh tay cụt đẫm máu, từ trên mặt đất đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo như có thể té ngã bất cứ lúc nào...
"Dạ Vô Trần, dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng!"
Chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ một con đường sống cho nữ nhi...
Oanh!
Trên người Chu Mẫn bộc phát lực lượng cường hãn, bất chấp tất cả nhằm về phía Dạ Vô Trần, vẻ mặt thấy chết không sờn...
Nhưng đối mặt với công kích của nàng, nam nhân không hề có động tác gì...
Thời điểm Chu Mẫn đến gần, quanh người Dạ Vô Trần hiện ra vô số ngọn lửa màu đen, bao trùm Chu Mẫn...
"A!"
Đau đớn kịch liệt làm Chu Mẫn la hét tê tâm liệt phế, thanh âm kia khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng Tiêu Vũ chứng kiến một màn này lại không có bất cứ biểu tình gì...
"Vũ... Vũ Nhi..."
Trong lúc hấp hối, Chu Mẫn vươn tay về phía nữ tử muốn bắt lấy cái gì, ánh mắt tràn ngập lưu luyến, áy náy, môi mấp máy như muốn nói ra áy náy trong lòng...
Tiêu Vũ chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, tâm tình nàng rất phức tạp.
Nàng hận Chu Mẫn, không phải vì năm đó Chu Mẫn vứt bỏ nàng, mà là thân phận của người mẫu thân vô dụng này làm hậu thuẫn cho nàng ở học viện...
Nhưng dù sao, Chu Mẫn luôn bảo hộ, bênh vực nàng mọi lúc mọi nơi, cuối cùng còn vì nàng mà cam tâm tình nguyện từ bỏ sinh mệnh...
Chu Mẫn tuyệt vọng, bi thống nhìn Tiêu Vũ, từ từ biến thành tro tàn.
Một trận gió thổi qua, tro tàn bị cuốn đến khắp các ngóc ngách...
Tiêu Vũ mở to mắt, lạnh lùng nhìn Dạ Vô Trần.
"Dù sư phụ phạm sai lầm thì cũng nên để học viện quyết định xử trí! Ngươi là đệ tử không thể vượt quyền! Đương nhiên, nếu ngươi thả ta, ta sẽ giải vây cho ngươi."
Dạ Vô Trần quét mắt về phía Tiêu Vũ, nở nụ cười lạnh lẽo: "Ta thật cảm thấy bi ai thay sư phụ ngươi, nàng dùng sinh mệnh bảo hộ ngươi, cuối cùng ngươi lại dùng cái chết của nàng để bảo mạng mình..."
"Đây là chuyện nàng cam tâm tình nguyện làm!" Tiêu Vũ cười lạnh nhìn Dạ Vô Trần, "Sư phụ có thể bỏ mạng vì ta, vậy ta nhất định phải sống sót, dù sư phụ có ở đây cũng sẽ ủng hộ quyết định của ta..."
Bất luận thế nào, nàng cũng sẽ không thừa nhận mình tham sống sợ chết...
Dạ Vô Trần cười lạnh đi về phía Tiêu Vũ, khí thế bắt đầu khởi động, cuồng phong nổi lên quanh người nam nhân...
"Bất cứ kẻ nào vọng tưởng tổn thương nàng, đều phải chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...