Editor: Tường An
"Y Liên cô nương nói không sai!" Lục Chấn cau mày, lạnh lùng nói: "Chu Mẫn trưởng lão, ngươi làm như vậy đối với các đệ tử khác là không công bằng!"
"Công bằng?" Chu Mẫn cười lạnh, "Ta là trọng tài, lời ta nói chính là công bằng! Hơn nữa, từ giờ trở đi, ta cũng có thể đặt ra quy củ, đệ tử học viện không được giết hại lẫn nhau, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi học viện!"
Ở học viện Thần, Chu Mẫn vẫn rất có uy vọng trong hội trưởng lão, cũng có thể tùy tiện đặt ra quy củ học viện, cho bên mới nói ra lời này...
Lục Chấn tức giận nói: "Trong học viện này, người làm chủ chính là viện trưởng đại nhân, không phải ngươi!"
Chu Mẫn cười lạnh: "Viện trưởng chưa bao giờ quản chuyện gì, mọi việc chỉ cần thông báo cho Vinh trưởng lão là đủ rồi! Chẳng qua, ngươi cho rằng cái quy củ này cần phải được Vinh lão phê duyệt sao? Học viện vốn là nơi để các đệ tử học tập chứ không phải giết hại lẫn nhau! Loại người tùy ý giết hại đệ tử như nàng, ta có quyền trục xuất nàng ra khỏi học viện! Về phần mấy bằng hữu của nàng, nếu đã ở chung với nàng vậy cũng không phải thứ tốt lành gì, học viện Thần của chúng ta không cần người như vậy!"
Dứt lời, ánh mắt Chu Mẫn âm trầm quét về phía mấy người khác...
"Ha ha", Y Liên cười nhẹ, nói: "Ngay từ đầu là Tiêu Vũ muốn giết hại chúng ta, nếu ngươi muốn đuổi chúng ta đi, vậy Tiêu Vũ cũng không có tư cách ở lại đây!"
Chu Mẫn liếc Y Liên một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi nói Tiêu Vũ muốn giết các ngươi, có chứng cớ gì? Tại sao ta không biết? Đồ nhi ta trời sinh tính tình thiện lương, không ngoan độc như các ngươi! Cho nên, đừng so sánh nàng với các ngươi..."
"Không sai!"
Đột nhiên, một thanh âm lãnh lệ từ phía sau truyền đến...
"Các nàng quả thật không thể so sánh, bởi vì, đồ đệ ngươi, không xứng!"
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Lục Chấn vui vẻ, ánh mắt lộ ra nhàn nhạt vui sướng...
Viện trưởng tới, giờ thì tốt rồi, để xem Chu Mẫn còn dám cao ngạo cái gì...
"Ngươi là ai?"
Ánh mắt Chu Mẫn trầm xuống, nhìn Lâm Nhược Ngữ đang bước đến, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh miệt...
"Ta là dì của Mộ Như Nguyệt." Lâm Nhược Ngữ dừng chân, đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Mẫn, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi muốn đuổi chất nữ của ta, chỉ sợ... ngươi còn không có tư cách này."
"Ha ha ha!" Chu Mẫn cười phá lên: "Ta có tư cách hay không còn chưa đến lượt một nông phụ nói chuyện! Ta khuyên ngươi một câu, nhanh rời khỏi nơi này, miễn cho tự chuốc khổ vào thân, loại quái vật khổng lồ như học viện Thần, không phải ai cũng có thể đối địch..."
Nghe vậy, Lục Chấn nhìn Chu Mẫn giống như nhìn ngốc tử...
Đầu óc nữ nhân này có vấn đề phải không?
Muốn mang học viện Thần ra đối kháng viện trưởng đại nhân? Còn dám ăn nói bừa bãi, viện trưởng đại nhân không thể chống lại thế lực dưới tay mình?
Vậy không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
"Phải không?" Lâm Nhược Ngữ cười cười mang theo nhàn nhạt khinh miệt, "Ta muốn xem ngươi có thể làm gì ta! Cho dù chất nữ của ta có đảo lộn trời đất trong cái học viện Thần này, vị Vinh lão mà ngươi nói cũng không dám làm gì nàng, hiện tại ngươi thế nhưng muốn trục xuất nàng? Ngươi cho rằng học viện này là của ngươi?"
Mọi người vốn khinh thường hành vi của Chu Mẫn, bây giờ nghe thấy lời Lâm Nhược Ngữ nói, lại hít một ngụm khí lạnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...